Chương 31
Khi họ đến dưới chân núi, trời đã tối đen, cả nhóm tìm một quán ăn gần đó để ăn tối, rồi thuê phòng nghỉ lại.
Ba người ngồi ở hàng ghế cuối cùng: Hà Lạc Tri ngồi giữa, Hàn Phương Trì và Tiểu La mỗi người ngồi một bên. Nơi cạnh cửa sổ vẫn còn chút hơi lạnh.
"Cậu có thể chợp mắt một chút, tới nơi mình gọi." Hà Lạc Tri lại nói với anh.
"Thôi, còn hơn nửa tiếng nữa là đến rồi." Tiểu La ngồi phía bên kia nói: "Cậu mà ngủ là mình cũng buồn ngủ theo."
"Thế thì cậu cũng ngủ đi." Hà Lạc Tri cười trả lời.
Tiểu La không ngủ, kéo Hà Lạc Tri nói chuyện về chạy địa hình. Cả hai có nhiều chủ đề chung, Hà Lạc Tri nói chuyện rất điềm tĩnh, lại chân thành, khiến cuộc trò chuyện trở nên thoải mái. Hàn Phương Trì ôm chiếc balo mà hai người đã mang suốt ngày, yên lặng ngồi bên cạnh. Không gian trong xe dần trở nên ấm áp, hơi nóng làm cho người ta mơ màng buồn ngủ.
Hà Lạc Tri ngồi giữa, như sợ làm phiền hai bên, nên cứ giữ lưng thẳng, thi thoảng xe xóc nhẹ, vai và lưng anh lại khẽ rung theo. Tiếng cọ xát của áo quần phát ra như một loại âm thanh nhẹ nhàng, đều đều, vừa ấm vừa khô, nghe như ru người vào giấc ngủ.
Hàn Phương Trì dịch người vào trong một chút, nhường thêm không gian cho Hà Lạc Tri, tranh thủ lúc hai người kia tạm dừng trò chuyện, anh hỏi: "Sao cậu ngồi thẳng thế?"
"Tớ không muốn làm phiền." Hà Lạc Tri chỉ vào mình: "Cậu đừng ngồi sát vào trong, cửa sổ lạnh lắm."
"Ngồi dựa vào ghế đi, học sinh gương mẫu à?" Hàn Phương Trì hất cằm về phía sau.
Hà Lạc Tri nghe theo, dựa vào lưng ghế, thế là tay chân hai người khẽ chạm vào nhau. Hà Lạc Tri đưa tay qua phía Hàn Phương Trì thử xem, thấy không còn lạnh nữa, rồi thu tay về.
"Phương Trì, cậu cũng bắt đầu đi bộ rồi à?" Tiểu La thò đầu qua hỏi.
Hàn Phương Trì chỉ "Ừ" một tiếng.
"Vậy để mình kéo cậu vào nhóm nhé?" Tiểu La đề nghị.
"Mình không vào đâu." Hàn Phương Trì lập tức từ chối, rồi nói thêm: "Có Lạc Tri là được rồi."
Hà Lạc Tri cười bên cạnh: "Cậu ấy không thường rảnh mà."
"Vậy nếu Lạc Tri không đi, cậu cũng không đi đúng không?" Tiểu La hỏi tiếp.
Hàn Phương Trì nhắm mắt trả lời: "Cũng có thể nói vậy."
"Vậy khỏi kéo cậu vào nhóm, cậu chỉ là... phụ kiện thôi." Tiểu La đùa.
Hà Lạc Tri khẽ nheo mắt nhìn "phụ kiện" của mình.
"Phụ kiện" ấy còn phụ họa thêm một tiếng "Ừ."
Tiểu La làm việc liên quan đến tài chính, thường ngày rất cẩn thận, còn giỏi lập bảng biểu chi tiết. Khi anh đưa cho hai người họ hai chiếc thẻ phòng của cùng một căn phòng, Hà Lạc Tri lên tiếng: "Không đúng rồi, không phải thế này mà."
Tiểu La chắc chắn trả lời: "Không thể sai được, cậu chắc chắn đã đặt phòng đôi mà."
Mọi người khác đã nhận thẻ phòng và lên lầu từ tối hôm trước, chỉ còn Hà Lạc Tri và Hàn Phương Trì chưa nhận phòng.
"Tớ đâu có đặt thế đâu." Hà Lạc Tri ngơ ngác nói.
Tiểu La lục lại tin nhắn, chỉ vào màn hình: "Đây này, Lạc Tri 1, Hàn Phương Trì 1."
"Đúng rồi." Hà Lạc Tri dở khóc dở cười: "Đây đều là số 1 mà!"
Tiểu La chớp mắt, một lúc mới hiểu ra: "À! À à tớ nhầm rồi! Nhầm thật rồi! Do người khác nói hai tên thường là phòng đôi, tớ thấy hai người ngồi cạnh nhau là tưởng phòng đôi luôn. Phải là 'Lạc Tri, Hàn Phương Trì 2' mới đúng hả?"
"Không sao, mình đặt thêm một phòng nữa là được." Hàn Phương Trì nói.
Tiểu La tiếp tục: "Nhưng không cần đâu, dù tớ không nhầm thì hai người vẫn phải ở chung thôi, không còn nhiều phòng nữa đâu. Hôm qua hai phòng đơn cũng phải ghép thành phòng đôi rồi."
Hà Lạc Tri và Hàn Phương Trì liếc nhìn nhau, cả hai không nói gì thêm.
Hàn Phương Trì hỏi Tiểu La: "Cậu ở với ai?"
"Tớ có người ở cùng rồi." Tiểu La trả lời: "Cậu muốn ở với tớ à? Thế tớ có thể cho Tiểu Tề qua phòng Tiểu Đào, hai người họ quen nhau, Tiểu Đào ở phòng đơn mà."
"Không cần đâu." Hà Lạc Tri xen vào.
Tiểu La tiếp tục: "Nếu hai cậu không ngại phiền, có thể đi bộ hai trăm mét sang khách sạn khác thuê phòng, cũng không xa lắm, chỉ hơi cũ thôi."
"Mình sẽ đi." Hàn Phương Trì trả lời.
Lúc đó Hà Lạc Tri đã lấy thẻ phòng và mở cửa, quay lại nhìn anh một cái.
Tiểu La ngáp dài: "Thôi, tớ không quan tâm các cậu nữa đâu, hay hai cậu cứ tạm chịu đựng một đêm, đừng lằng nhằng nữa."
"Cảm ơn Tiểu La." Hà Lạc Tri nói: "Ngủ sớm đi nhé."
Tiểu La vẫy tay chào, rồi quay về phòng mình.
Cắm thẻ phòng vào, đèn lập tức sáng lên.
Hàn Phương Trì đã tìm kiếm địa điểm của khách sạn khác, đứng ngay trước cửa mà không bước vào.
Hà Lạc Tri để đồ đạc xuống ghế, không nói gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, lấy dây sạc và cắm điện thoại.
Hai người, một ở trong một ở ngoài, ai lo việc nấy.
"Cậu ngủ..."
"Cậu định..."
Cả hai cùng mở miệng nói, lời đụng vào nhau.
Hà Lạc Tri mím môi, nói tiếp: "Cậu vào đi chứ."
Hàn Phương Trì hỏi: "Chúng ta ở chung một phòng sao?"
"Chứ còn sao nữa?" Hà Lạc Tri trả lời lại.
So với hồi mười mấy tuổi, hiện giờ họ tuy thân nhưng vẫn có khoảng cách, không thể như trẻ con mà vô tư chạm vào nhau, cũng không thân mật đến mức vượt quá giới hạn.
Tất cả đều vì muốn mối quan hệ của họ trở nên thoải mái hơn, là sự tôn trọng ngầm hiểu giữa hai người.
Nhưng điều đó không thể ngăn cảm giác khó chịu nhỏ nhoi trong lòng Hà Lạc Tri mỗi khi Hàn Phương Trì nhắc đến việc muốn ở với Tiểu La. Cảm giác ấy dần lớn lên khi thời gian im lặng giữa hai người.
Cái thời tuổi trẻ có thể quẳng chung một ba lô vào lều đã qua từ lâu. Bây giờ, đừng nói đến lều, ngay cả việc ở chung một phòng đôi cũng thấy khó khăn.
"Ở với Tiểu La cũng được, tìm khách sạn khác cũng được." Hà Lạc Tri nói: "ở với tớ thì không được."
Anh nhìn Hàn Phương Trì, nhớ lại câu nói thường xuyên trên môi anh, bình thản hỏi: "Vì không thân với tớ, đúng không?"
Hàn Phương Trì nhìn vào cằm hơi cứng của Hà Lạc Tri, từ từ nhướng mày, rồi bước vào phòng dưới ánh mắt của anh, khẽ đóng cửa lại.
"Đổi trắng thay đen." Hàn Phương Trì nói: "không biết ai là người để ý nhiều hơn."
"Tớ để ý cậu sao?" Hà Lạc Tri trả lời trả: "Tớ nói không thể ở với cậu à?"
"Ở." Hàn Phương Trì quăng ba lô lên ghế: "tớ không quan tâm."
Một chút xung đột nhỏ bé này, dù không phải là mâu thuẫn lớn, vẫn khiến căn phòng có hai người nhưng chẳng ai nói với ai, mỗi người đều bận rộn với việc của mình. Căn phòng không rộng lắm, chỉ cần không chú ý một chút là có thể đụng vào nhau.
Cả hai vẫn chưa thay bộ đồ mặc suốt ngày, phòng tắm đối diện giường có vách kính mờ, không thấy rõ nhưng cũng mơ hồ có bóng dáng.
Hàn Phương Trì cầm điện thoại, nói: "Tớ ra ngoài gọi điện."
Nói xong thì ra ngoài ngay, không cầm theo thẻ phòng.
Cuộc gọi kéo dài đến hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy anh quay lại. Hà Lạc Tri tắm xong, mặc áo phông và quần dài, bước ra mở cửa.
Hàn Phương Trì vẫn đứng ở hành lang, đối diện là một cửa sổ giả, anh dựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ, tay kia cầm điện thoại, thả lỏng bên hông.
Cửa mở ra, ánh mắt hai người trực tiếp chạm nhau.
Hà Lạc Tri mỉm cười, giả vờ hỏi: "Gọi xong rồi à?"
Hàn Phương Trì lắc lắc điện thoại, xem như trả lời.
Hà Lạc Tri làm động tác mời vào, cười nói: "Xin mời."
Hàn Phương Trì bước vào, đi qua người Hà Lạc Tri, mùi xà phòng tươi mát cùng hơi nước ẩm thoảng qua mặt anh.
"Đồ dùng vệ sinh tớ đã để trong đó, cậu dùng của tớ cũng được, khăn tắm tớ đã mang sẵn một cái cho cậu rồi." Hà Lạc Tri ngồi xuống mép giường nói: "Nước phải xả một chút mới ấm lên."
Hàn Phương Trì "ừ" một tiếng.
Hà Lạc Tri cười: "Tớ cũng ra gọi điện đây."
"Tớ không cần." Hàn Phương Trì liếc anh một cái, cầm quần áo định thay bước vào phòng tắm: "Không cầu kỳ như cậu đâu."
Hà Lạc Tri cũng không tranh cãi: "Ừ."
Khi Hàn Phương Trì tắm xong bước ra, Hà Lạc Tri ngồi quay lưng về phía anh, cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Nghe tiếng động, anh quay đầu lại nhìn.
"Phòng có hơi lạnh." Hà Lạc Tri nhắc: "anh đừng để bị cảm."
Hàn Phương Trì hỏi: "Điều hòa bật chưa?"
"Bật rồi." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì ngồi trên chiếc giường đối diện, khoảng cách giữa hai chiếc giường chỉ chưa đầy một mét. Dù không nhìn thẳng vào nhau, họ vẫn dễ dàng thấy nhau qua ánh mắt lướt qua.
Phòng không có đèn chính, chỉ có bốn chiếc đèn âm trần màu vàng dịu, ánh sáng không quá sáng, tạo nên một bầu không khí cổ điển, nhẹ nhàng.
Máy điều hòa thổi hơi nóng khô khan lên người khiến không gian xung quanh dần trở nên ấm áp.
Cả hai đều im lặng, mỗi người nằm một bên giường, không ai nói lời nào.
Ban đầu, Hà Lạc Tri ngồi, sau đó nằm sấp xuống giường, không nghịch điện thoại, chỉ dựa đầu lên cánh tay mà nhìn xa xăm.
Hàn Phương Trì liếc nhìn anh, thấy anh ngoan ngoãn nằm yên bèn khẽ cười.
Hà Lạc Tri quay lại hỏi: "Cười gì vậy?"
Hàn Phương Trì hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Vì không đeo kính, Hà Lạc Tri nhìn Hàn Phương Trì có phần mờ ảo, anh nheo mắt nói: "Chẳng nghĩ gì cả."
"Buồn ngủ rồi à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Cũng hơi rồi." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì kéo chăn lên nằm xuống và nói: "Ngủ thôi, mình tắt đèn đây."
Khi đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Tiếng điều hòa và quạt thông gió từ phòng tắm trở nên rõ ràng trong màn đêm. Họ không thể nghe thấy hơi thở của nhau, nhưng nếu ai đó trở mình, tiếng vải sột soạt sẽ rất dễ nhận ra.
Thời gian trôi qua trong cái tĩnh lặng êm đềm của đêm tối, như dòng nước chảy dịu dàng.
Một lúc sau, Hà Lạc Tri có vẻ đã ngủ, Hàn Phương Trì bắt đầu nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh. Hơi thở của họ quấn lấy nhau theo từng nhịp trong sự bình yên.
Hàn Phương Trì nhắm mắt lại, cảm thấy như Hà Lạc Tri đang ở rất gần.
"Phương Trì?" Giọng Hà Lạc Tri nhẹ nhàng vang lên.
Hàn Phương Trì trả lời: "Sao vậy?"
"Cậu ngủ chưa?" Hà Lạc Tri hỏi.
"Chưa." Hàn Phương Trì nói: "Mình tưởng cậu ngủ rồi."
"Mình cũng chưa ngủ." Hà Lạc Tri khẽ cười.
Anh quay người sang, dù không thể thấy gì trong bóng tối, vẫn hướng ánh mắt về phía Hàn Phương Trì, giọng mang chút ý cười: "Cậu còn nhớ lần cậu đến nhà mình, ngủ trên sàn phòng mình không?"
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng: "Nhớ chứ."
"Bây giờ mình lại có cảm giác như đêm đó." Hà Lạc Tri cười nói: "Hôm đó, mình cứ muốn cúi xuống nhìn cậu, nói chuyện với cậu, không nỡ ngủ."
Hàn Phương Trì hỏi: "Không thấy mệt à?"
"Không, mình thấy rất thoải mái." Hà Lạc Tri trả lời.
Bóng tối bao trùm, che giấu ánh mắt và nét mặt của cả hai. Trong không gian thế này, những lời thường ngày khó nói, bỗng nhiên trở nên dễ dàng hơn.
"Lúc nãy cậu định ở với Tiểu La, mình biết là vì mình bận rộn nhiều chuyện, mà cũng vì mình là gay nữa." Hà Lạc Tri dừng lại một chút, rồi nói tiếp với chút buồn bã: "Nhưng mình vẫn thấy có hơi khó chịu."
Hàn Phương Trì không nói gì, Hà Lạc Tri khẽ cười: "Có khi mình đang ghen, chắc vậy."