Mẫu thân bảo, họ hàng bên phụ thân tham lam vô độ, ngày trước ham muốn sính lễ của bà, đến khi bà đang ở cữ vẫn bị họ quấy rầy, nay còn đòi mỗi năm một trăm lượng bạc.

Thế nhưng, phụ mẫu chỉ đưa mười lượng mỗi năm, mà số bạc ấy cũng đủ để một gia đình bình thường sống sung túc, dù có nuôi dưỡng người già cũng không thiếu thốn.

"Họ chỉ là không muốn thấy chúng ta có thêm lấy một đồng nào."

Đến đồng bạc cuối cùng, bọn họ cũng muốn tranh đoạt.

Ta quyết tâm học kiếm pháp, học thật giỏi, để đuổi bọn họ đi cho bằng được.

Mẫu thân ôm ta, thở dài, khen rằng ta là đứa trẻ ngoan, nếu muốn học võ thì cứ học.

"Con gái có mạnh mẽ chút cũng chẳng sao. Cẩm nhi của chúng ta không có huynh trưởng bên trên, không ai bảo vệ, nếu không tự mạnh mẽ, sau này ắt sẽ chịu cảnh bị người khác ức hiếp."

Phụ thân chẳng dám phản bác, chỉ vuốt đầu ta rồi nói: "Vậy sau này ta sẽ tìm một vị tiên sinh dạy Cẩm nhi đọc sách, xem sổ sách, rồi học thêm chút quyền cước."

Tam Thất thúc thúc nói rằng, quyền cước thì thúc ấy biết, chẳng cần mời người ngoài dạy.

"Chỉ là, nếu đã dạy, ắt sẽ nghiêm khắc vô cùng. Nếu lão gia, phu nhân thương xót tiểu thư, thì chi bằng không nên để cô bé học quyền cước."

Phụ mẫu thấy Tam Thất thúc thúc thân thủ lợi hại, lại chăm sóc ta hết lòng, liền đồng ý.

"Tam Thất huynh đệ cứ yên tâm dạy dỗ, ngươi làm việc, chúng ta tin tưởng."

Từ đó, ta theo Tam Thất thúc thúc học quyền cước.

Thúc ấy không cho ta gọi là sư phụ, chỉ bảo mình không xứng.

Bình thường thúc ấy nuông chiều ta, dù ta có nghịch ngợm, leo cây, bắt sâu cũng không trách, nhưng lúc dạy dỗ thì vô cùng nghiêm khắc.

Thúc ấy đánh vào tay ta, quất vào chân ta, còn bắt ta nhớ từng huyệt vị khó nhớ, nhận biết từng loại thảo dược nhìn qua có vẻ giống nhau nhưng mỗi loại đều có công dụng riêng biệt.

Thúc ấy bảo rằng, đã học thì phải học cho ra trò, nếu không nghiêm túc, chi bằng đừng học, kẻo học lửng lơ lại hại mình hại người.

Mỗi lần đánh ta, thúc ấy không dám nhìn thẳng, đầu ngẩng cao, đôi mắt đỏ hoe.

Rõ ràng là ta bị đánh, nhưng kẻ đau lòng lại chính là thúc ấy.

Ta cắn chặt khăn lau nước mắt, kéo tay áo Tam Thất thúc thúc mà nói: "Cẩm nhi sẽ học cho tốt, học thật nghiêm túc."

Thúc ấy xoa đầu ta, ánh mắt như nhìn ta, nhưng cũng như nhìn xuyên qua ta, ngắm đến một nơi xa xôi nào đó.

Thời gian thấm thoắt trôi, đến năm ta lên tám, người nhà họ Lục lại kéo đến.

Bởi vì năm xưa mẫu thân sinh ta bị tổn thương thân thể, nhiều năm sau không thể có thai được nữa. Đại bá Lục Tông của ta quả quyết rằng phụ mẫu ta không thể có thêm con nối dõi, liền đề nghị muốn đưa đường huynh Lục Diệu Tổ về làm con thừa tự.

"Diệu Tổ là trưởng tôn của Lục gia ta, tương lai sẽ nối dõi tông đường, nếu không phải nể tình ngươi là đệ đệ ta, ta cũng chẳng nỡ đem đứa con tốt như thế để làm con thừa tự của ngươi."

Lục Tông, người đàn ông bụng phệ, ngồi chễm chệ trên ghế thái sư, giọng điệu như thể đang ban ân huệ lớn lao cho nhà ta.

Đường huynh Diệu Tổ dù còn trẻ nhưng đã béo ục ịch, đôi mắt lanh lợi, không ngừng liếc nhìn chằm chằm vào những món nội thất mới làm và rèm thêu mới treo trong nhà ta.

Thấy ta ngồi ăn bánh mè hoa quế bên cạnh, hắn híp mắt, trừng lên một cái dữ tợn, "Con nha đầu chec tiệt, ham ăn đến thế sao?"

Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ nép sau lưng Tam Thất thúc thúc, nhưng giờ ta đã lớn, chẳng còn sợ những kẻ này nữa.

Ta trừng mắt đáp trả, nhai liền mấy miếng bánh rồi đưa tay bắt một con ruồi, "Vo ve mãi, thật phiền phức."

Lục Diệu Tổ đã mười tám tuổi, nhưng còn chưa cưới vợ, thử hỏi ai đời lại đem một đứa con lớn như thế làm con thừa tự?

Rõ ràng là hắn muốn bạc để cưới vợ, muốn phụ mẫu ta thành kẻ ngốc mà đưa bạc cho hắn.

Đợi đến khi phụ mẫu già yếu, hắn sẽ danh chính ngôn thuận chiếm hết gia sản nhà ta, còn đuổi đứa con gái như ta ra khỏi cửa.

Kế hoạch của hắn rõ rành rành, vừa trắng trợn vừa vô liêm sỉ.

Phụ mẫu ta lập tức từ chối.

"Diệu Tổ là con trai trưởng của huynh, không có chuyện gì đáng bàn về việc này. Huynh cũng không cần nói thêm, các người nên về đi thôi."

Lục Diệu Tổ cuống lên, "Ta làm con của các ngươi, các ngươi còn chê sao?"

Hắn chỉ thẳng vào ta, "Một con nha đầu thì làm được trò trống gì, chẳng gánh vác được gia nghiệp. Đợi ta cưới vợ, lập tức sinh con, các ngươi sẽ được làm tổ phụ tổ mẫu, có lợi như thế, còn gì không hài lòng?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play