“Hiểu Khê, tin tưởng nương, như vậy cũng có thể kiếm được tiền”

Kiều Như Nguyệt tiêu hết một lượng bạc.

Kiều Hiểu Khê nhanh chóng tính toán, bọn họ còn thừa lại một lượng 64 văn tiền...

Trên đường trở về, Kiều Như Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc Kiều Hiểu Khê đã tụt xuống, vì vậy nàng trấn an cô bé: “Hiểu Khê, con yên tâm, nương chắc chắn sẽ không để chúng ta lỗ vốn. Ta sẽ kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó mua cho con thật nhiều đồ ăn ngon!”

Kiều Hiểu Khê hiển nhiên không tin những gì Kiều Như Nguyệt nói.

Cô bé nghĩ không cần chờ đến năm sau, chỉ sợ đến ngày mai thôi là Kiều Như Nguyệt cũng sẽ tiêu hết số tiền có được, trở thành một kẻ nghèo hèn không có đồng nào.

Thầy bói đã nói Kiều Như Nguyệt sẽ chết vào năm 25 tuổi, chắc chắn nàng chết là do nghèo đói.

Nếu cô bé không lấy được đồng nào từ trên người Kiều Như Nguyệt, vậy thì cô bé cũng không cần phải tiết kiệm làm gì, cứ dùng thôi, tiêu dùng hết rồi tính sau!

Qua được ngày nào thì hay ngày đó!!

Dù sao cuối cùng cố bé cũng không có được nhà và bạc của Kiều Như Nguyệt, không bằng nhân lúc hiện tại còn tiền thì sống sung sướng một chút.

“Bánh đậu xanh, bánh đậu xanh thơm ngon đây, bánh đậu xanh vừa ra lò đây!”

Đúng lúc này, phía trước vang đến tiếng rao hàng.

Kiều Như Nguyệt đi lên hỏi: “Bánh đậu xanh này bán thế nào vậy?”

“Vị nương tử này, bánh đậu xanh nhà ta được làm từ đậu xanh tốt nhất, một văn tiền hai miếng, ngươi có mua không?” Tiểu nhị cửa tiệm hỏi.

Kiều Như Nguyệt vốn suy nghĩ muốn mua để dỗ dành Hiểu Khê vui vẻ, không ngờ lại đắt đến thế.

Bánh đậu xanh vuông và to giống quả sơn tra, một văn tiền chỉ có hai miếng, còn trên kẹo hồ lô có mười mấy quả sơn tra liền!

Vào lúc Kiều Như Nguyệt chuẩn bị rời đi, thì giọng nói trong trẻo của Kiều Hiểu Khê ở bên cạnh vang lên: “Nương, con muốn ăn bánh đậu xanh”

Kiều Như Nguyệt có chút kinh ngạc, nha đầu này ăn kẹo hồ lô còn rối rắm hết nửa ngày, lúc này đột nhiên chủ động nói muốn ăn bánh đậu xanh?

“Muốn ăn mấy cái?”

“Tám!”

Hả?

Tám cái là bốn văn tiền, điều này thật sự không giống thói quen thích tiết kiệm của tiểu nha đầu trước đó.

Kiều Như Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ tiểu nha đầu rất thích bánh đậu xanh, nên mới muốn mua nhiều như vậy.

Vì vậy, Kiều Như Nguyệt mua mười sáu miếng.

Tiểu nhị tiệm vội vàng đóng hộp cho hai mẹ con họ: “Vị nương tử này, nếu ăn thấy ngon thì lần sau lại ghé nhé!”

Kiều Hiểu Khê cầm một miếng bánh đậu xanh, mùi thơm của bánh đậu xanh tràn vào mũi khiến cho nước miếng trong miệng Kiều Hiểu Khê túa ra dữ dội.

Cắn một miếng, rất mềm, cũng không dính vào răng, đây là hương vị mà cô bé chưa từng ăn bao giờ.

Một miếng bánh đậu xanh rất nhỏ, cô bé chỉ ăn hai miếng là hết, không bao lâu đã ăn được bảy tám miếng.

Kiều Như Nguyệt cũng ăn thử một miếng, vị vẫn kém hơn so với bánh đậu xanh của hiện đại, vừa lấy ra nồi mới ăn ngon.

Bên đường.

“Vân Phong đạo trưởng, cảm ơn ngài, nếu con dâu ta thật sự có thể sinh ra cháu trai thì đến lúc đó ta sẽ tặng trứng gà đỏ đến cho ngài”

Nói xong, Triệu bà tử cẩn thận bỏ hai lá bùa vào trong lòng, bà ta sợ nó bị rách thì sẽ không còn linh nghiệm.

Sau khi nói lời tạm biệt với Vân Phong đạo trưởng, Triệu bà tử vừa đi được hai bước, chợt bà ta cảm thấy hai người vừa đi qua đường có chút quen mắt.

Suy nghĩ một chút, Triệu bà tử vỗ đùi, đó chẳng phải là muội muội của Như Hà, Kiều góa phụ sao?”

Còn có Kiều Hiểu Khê?

Buổi sáng Đinh lão thái đã nói với bà ta là Kiều Như Nguyệt chuộc Kiều Hiểu Khê về, còn nấu thịt cho Kiều Hiểu Khê ăn, bà ta còn không tin.

Hiện tại tận mắt nhìn thấy hai mẹ con Kiều góa phụ, hai người ăn loại bánh đậu xanh một văn tiền hai khối thì sao mà bà ta có thể không tin được nữa.

Còn chưa ra khỏi trên trấn, Kiều Như Nguyệt và Kiều Hiểu Khê đã ăn hết mười sáu miếng bánh đậu xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play