“Kẹo hồ lô ngào đường, hồ lô ngào đường thơm ngon đây! Một văn tiền một chuỗi…”
Hai mẹ con vừa đến trấn trên thì nghe được tiếng rao hàng này.
Ông lão bán kẹo hồ lô cầm một gậy gỗ cắm đầy xiên tre kẹo hồ lô ngào đường, một mảnh đỏ hồng, thoạt nhìn rất mê người.
Kiều Như Nguyệt dừng lại, hỏi Kiều Hiểu Khê: “Ăn kẹo hồ lô không?”
Kiều Hiểu Khê chưa từng ăn kẹo hồ lô, đứng ở bên cây gây kẹo hồ lô, trong không khí đều là vị ngọt ngào xen lẫn chút vị chua, cô bé chưa từng được ngửi hương vị như vậy, miệng Kiều Hiểu Khê không kiềm được mà chảy nước miếng.
“Vị nương tử này mua một xiên cho đứa nhỏ đi!” Ông cụ bán kẹo hồ lô nói.
Kiều Như Nguyệt thấy đôi mắt của Kiều Hiểu Khê chăm chú nhìn không chớp mắt, vì vậy nói: “Ông cụ, cho hai xiên…”
“Nương, ăn ngọt không tốt cho răng, con không ăn…”
Thấy Kiều Như Nguyệt chuẩn bị trả tiền, Kiều Hiểu Khê vội vàng ngăn cản.
Nhưng cô bé vừa mới nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp: “Hai xiên?”
“Đúng vậy, con một xiên, nương một xiên!”
Đồng tử của Kiều Hiểu Khê run lên, một xiên tiêu tốn một văn tiền, hai xiên chính là hai văn tiền, số tiền này có thể mua hơn ba lạng gạo lứt, đủ cho cô bé ăn một ngày.
Nếu thêm rau dại nấu thành cháo, cô bé có thể ăn hai ngày.
Không, tuyệt đối không thể tiêu tiền lung tung như vậy, nhưng Kiều Như Nguyệt đã thanh toán tiền rồi…
Khi Kiều Như Nguyệt đưa kẹo hồ lô đến trước mặt cô bé, trong lòng Kiều Hiểu Khê giãy giụa rất lớn.
Hiện tại trả kẹo hồ lô trở lại còn có thể lấy được một văn tiền, nhưng nhìn Kiều Như Nguyệt ăn quá ngon.
Kiều Hiểu Khê nhìn chằm chằm kẹo hồ lô, gương mặt nhỏ nhăn thành một nắm!!
“Này, ăn đi, trẻ nhỏ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Muốn ăn thì ăn thôi!”
Kiều Như Nguyệt đẩy kẹo hồ lô về phía trước, vừa lúc vỏ bọc đường đụng vào môi của Kiều Hiểu Khê, Kiều Hiểu Khê theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm một chút, ngọt!
Kiều Hiểu Khê cố ý trầm mặt nói: “Chỉ ăn lúc này thôi, nương, về sau đừng mua nữa”
【 Đinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -1%, tổng cộng giá trị phản nghịch là 19%. Khen thưởng 1 điểm công đức】
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên ở trong đầu, Kiều Như Nguyệt nhìn về phía Kiều Hiểu Khê đang liếm vỏ bọc đường, trong lòng bật cười nói: “Được, đều nghe con!”
Cô nhóc mạnh miệng này!
Kiều Hiểu Khê tính toán ở trong lòng, hai lượng 928 văn, tiêu hai văn thì còn thừa lại hai lượng 926 văn, cũng may, cũng may vẫn còn rất nhiều tiền.
Trấn trên có tửu lầu, tiệm sách, quán trà, y quán, cái gì cần có đều có.
Tiệm vải Hồng Yến.
Kiều Như Nguyệt vừa đi vào đã muốn mua mười hai thước vải bố, khi Kiều Hiểu Khê nghe nói hai mươi văn một thước thì cả người tê dại.
Là phải tốn 240 văn tiền đó!
Trương Hồng Yến thấy hai mẹ con này ăn mặc cũ nát, đặc biệt là cô bé kia, trên mụn vá vẫn là mụn vá, quần áo đã sớm nát đến không ra hình dáng, không ngờ lại là khách hàng lớn!
“Lại lấy cho con bé hai bộ quần áo, vải thô là được” Kiều Như Nguyệt nói.
Kiều Hiểu Khê mở to hai mắt, còn mua nữa à?
Vải thô sáu văn một thước, một bộ quần áo của cô bé cần ba thước vải, lại thêm tiền may vá, hai bộ sẽ là 46 văn tiền.
“Nương, con không cần quần áo mới, con mặc quần áo này là được!”
Kiều Hiểu Khê vừa nói ra lời kháng nghị thì Kiều Như Nguyệt đã lập tức nói: “Cho con bé thêm một bộ, liền lấy bộ hồng nhạt kia”
Trương Hồng Yến liên tục đồng ý, vội vàng đi lấy quần áo.
Hai má Kiều Hiểu Khê hơi hãm xuống, lòng nóng như lửa đốt, mấy cái này đều phải xài tiền đó!
“Nương, con thật sự có quần áo mặc, không cần mua cho con…”
“Chưởng quầy, lại cho con gái của ta thêm một bộ, bộ màu xanh nước biển kia khá tốt”
Kiều Hiểu Khê: “???”