Đám người Kiều Phong Thu, Hàng bà tử và Kiều Như Hà, Chương Thanh Thành đều bị tiếng kêu của cô bé làm hoảng sợ, sôi nổi nhìn về phía cô bé, không ai chú ý người năm trên giường nhíu mày một chút.

Ai ồn ào như vậy, kêu gào cái gì chứ?

Tối hôm qua đến gần 4 giờ sáng nàng mới ngủ.

Kiều Như Nguyệt quá mệt mỏi, thật sự không muốn mở mắt tranh luận với đối phương, vì vậy rất nhanh nàng đã ngủ say trở lại.

Kiều Hiểu Khê gào xong liền lập tức bổ nhào vào lòng ngực của Kiều Như Nguyệt: “Nương, người chết rồi thì con biết phải làm sao bây giờ? Nương, người mau tỉnh lại đi, con không muốn người chết!!!”

Lời nói của Kiều Hiểu Khê có năm phần là thật lòng, nước mắt nước mũi chảy ròng.

Trong nhà bên cạnh, một nhà Vương Xuân Sinh nghe được tiếng hét của Kiều Như Nguyệt thì là người đầu tiên chạy tới, nhìn thấy Kiều Hiểu Khê ôm thi thể của Kiều Như Nguyệt khóc thút thít.

Hạ Thị thở dài: “Đứa bé này thật đáng thương!”

Kiều Hiểu Khê đè trên người Kiều Như Nguyệt, dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của mọi người, bàn tay lặng lẽ duỗi tới vị trí hơi nhô lên trước cổ Kiều Như Nguyệt.

Nếu cô bé không đoán sai thì có lẽ đây chính là túi tiền của Kiều Như Nguyệt, bên trong có hơn hai lượng bạc!!

Nếu không giữ được bốn gian nhà cỏ tranh kia, vậy thì nhất định phải lấy được tiền!

Ngay lúc cô bé nắm được túi tiền chuẩn bị lấy ra thì bỗng nhiên bên tai vàng lên tiếng dò hỏi: “Con khóc cái gì?”

Kiều Hiểu Khê vẫn còn giữ kỹ thuật diễn, lập tức khóc lóc đáp: “Nương của ta đã chết rồi!!!”

Hai hàng nước mắt của Kiều Hiểu Khê chảy ròng ròng, rất đau buồn.

Bỗng nhiên Kiều Hiểu Khê cảm thấy âm thanh này có chút không thích hợp, hình như là… Kiều Như Nguyệt?

Kiều Hiểu Khê quay đầu nhìn lại, thật sự là Kiều, Như, Nguyệt!

Sống?

Kiều Hiểu Khê lập tức từ bỏ tiền, trực tiếp nhào qua ôm chặt lấy cổ của Kiều Như Nguyệt: “Nương, người sống lại rồi, thật sự quá tốt!!!”

Cô bé lại có nhà ở, hơn hai lượng bạc kia cũng có phần của cô bé!

【 Đinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -35%, tổng cộng giá trị phản nghịch là 20%, khen thưởng 35 điểm công đức】

Điểm công đức khen thưởng kếch xù vang lên trong đầu, Kiều Như Nguyệt có chút ngạc nhiên, nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi, tại sao nha đầu này lại giảm xuống nhiều giá trị phản nghịch như vậy?

Bên kia, mấy người Kiều Phong Thu, Hàng bà tử và Chương Thanh Thành đều có sắc mặt rất khó coi, người đã chết tại sao lại có thể sống lại?

Một nhà Vương Xuân Sinh, Hạ Thị và Vương Nhị Cẩu sợ ngây người, Kiều Như Nguyệt thế mà lại bị Kiều Hiểu Khê khóc gọi tỉnh lại!

Các thôn dân nghe tin Kiều Như Nguyệt đã chết nên đến đây xem náo nhiệt,

Nhìn thấy Kiều Như Nguyệt vẫn còn sống thì đều vô cùng khiếp sợ.

Sau đó nghe ngóng mới biết được thì ra là bị Kiều Hiểu Nguyệt khóc gọi tỉnh lại!

Xem ra Kiều Hiểu Khê làm trời xanh cảm động, không cho Diêm Vương dẫn Kiều Như Nguyệt đi.

Kiều Như Nguyệt tỉnh lại từ niềm vui sướng khi được điểm công đức kếch xù, chợt phát hiện trong phòng có rất nhiều người.

Kiều Như Nguyệt xoa đôi mắt, nâng mí mắt dày nặng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi, tại sao trong phòng lại có nhiều người như vậy?

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi không có chuyện gì là được rồi!”

Kiều Như Hà là người đầu tiên lên tiếng, lau nước mắt cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play