Ở bên cạnh, Kiều Phong Thu cũng lau nước mắt, nói đau lòng cho Kiều Như Nguyệt.
“!!!”
Kiều Hiểu Khê bị kỹ thuật diễn của hai người trước mặt làm khiếp sợ rồi.
Ở nhà cũ Kiều gia, ông nội xếp hàng thứ ba, đã sớm phân ra khỏi nhà cũ Kiều gia từ 20 năm trước rồi, ngày thường cũng không lui tới.
Huống chi mấy năm trước ông bà nội cũng đã mất, có lẽ ông bà cả có mấy phần tình cảm với ông bà, nhưng hiện tại bọn họ lại đau buồn khóc tang cho đứa cháu gái Kiều Như Nguyệt này?
Tuyệt đối không có khả năng này!
Nhưng bọn họ diễn vô cùng giống, như vậy có vẻ cô bé không phải thứ tốt, thế mà lại không có một giọt nước mắt nào cả!
“Cái gì? Như Nguyệt thật sự đã chết rồi?”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Ngay sau đó, một nữ nhân trên mặt tràn đầy tàn nhang, có mấy phần giống Kiều Như Nguyệt lại có vẻ lớn tuổi hơn và đen hơn Kiều Như Nguyệt rất nhiều đi vào.
“Như Hà tới rồi?”
Hàng bà tử nhìn thấy Kiều Như Hà thì lập tức đi qua nắm chặt tay của nàng ấy.
Kiều Hiểu Khê từng nhìn thấy Kiều Như Hà vài lần, cũng nghe Đinh lão thái nói đến nàng, là tỷ tỷ ruột thịt của Kiều Như Nguyệt, lớn hơn Kiều Như Nguyệt 4 tuổi, gả đến thôn Cửu Cửu ở bên cạnh.
Nghe nói cuộc sống ở nhà chồng không tốt lắm, mẹ chồng không thích nàng, liên tục sinh ba con gái, hiện tại trong bụng đang mang thai một đứa.
Nếu vẫn là con gái thì chỉ sợ sẽ bị nhà chồng đuổi ra ngoài nhỉ?
Ngay lập tức, ánh mắt Kiều Hiểu Khê nhìn về phía Kiều Như Hà cũng tràn đầy cảnh giác, lại có thêm một người đến tranh cướp nhà và tiền của cô bé!
“Đại bá nương, đại bá”
Kiều Như Hà chào hỏi hai người bọn họ, muốn buông tay Hàng thị ra đi xem thử Kiều Như Nguyệt bị làm sao vậy?
“Như Nguyệt tỷ tỷ, nàng đã dậy chưa? Nương của ta mới nấu hai quả trứng gà, ta không nỡ ăn nên đều lấy tới cho nàng!”
Lại có một giọng nam vang lên, giọng điệu tràn đầy vẻ lấy lòng.
Người còn chưa tiến vào mà Kiều Hiểu Khê đã nhíu mày, giọng nói này là Chương tú tài đúng không?
Rõ ràng ngày hôm qua Kiều Như Nguyệt đã nói với Chương tú tài là ngoài trả tiền ra thì không được xuất hiện trước mặt Kiều Như Nguyệt thêm một lần nào nữa, nếu không thì gặp một lần sẽ đánh một lần.
Lúc đó Chương Thanh Thành sợ tới mức vội vàng chạy đi, sao hôm nay hắn ta lại dám đến nơi này?
Chẳng lẽ hắn ta không sợ lại bị Kiều Như Nguyệt đánh hay sao?
Đột nhiên Kiều Hiểu Khê ngẩn ra, như là nghĩ đến điều gì đó.
Chẳng lẽ Chương tú tài biết hôm nay Kiều Như Nguyệt sẽ chết, cho nên hắn ta cũng muốn đến đây vớt một chút?
Mặc dù Kiều Như Nguyệt nói với cô bé là bọn họ đã giải trừ hôn ước, nhưng cô bé không lấy ra được chứng cứ.
Nếu như Chương tú tài nhất quyết không thừa nhận thì cũng không có cách nào với hắn ta, bởi vì chết không đối chứng!!
Ngay sau đó chỉ thấy Chương Thanh Thành mang theo gương mặt bầm tím cười tủm tỉm đi vào.
Miệng hắn ta không có răng, thịt xung quanh môi nhăn bèo nhèo, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Kiều Hiểu Khê thở dài ở trong lòng, ánh mắt liền nhìn mấy người phu thê Kiều Phong Thu, Hàng bà tử, Kiều Như Hà và Chương Thanh Thành, e là cô bé rất khó tranh đoạt được bốn gian phòng cỏ tranh này và hơn hai lượng bạc của Kiều Như Nguyệt với đám người này!
Thậm chí còn có thể không chiếm được một văn tiền nào cả!!