Kiều Như Nguyệt thấy Kiều Hiểu Khê hiểu chuyện như vậy thì trong lòng nàng cũng ấm áp, nhưng nàng vẫn đưa thịt đến bên miệng Kiều Hiểu Khê.

Vừa rồi nàng đã thấy dáng vẻ nha đầu này đứng ở bên cạnh bếp nuốt nước bọt không ngừng.

“Muốn ăn thì cứ ăn, ở nhà chúng ta con không cần phải kiêng kỵ gì cả” Kiều Như Nguyệt nói.

Kiều Hiểu Khê nhướng mày, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Như Nguyệt.

Nữ nhân này đã hai lần muốn cô bé ăn thịt trước, vậy nên thịt này chắc chắn có vấn đề, cô bé cũng không thể rơi vào cái bẫy của nữ nhân này được!

Sau đó, Kiều Hiểu Khê cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Kiều Như Nguyệt nói: “Nương, vậy người múc cho con một chén thịt lớn đi ạ, con muốn ăn thịt với cơm!”

Nghe vậy, Kiều Như nguyệt bỏ thịt vào lại trong nồi, nàng thỏa mãn yêu cầu của cô bé, múc một chén thịt lớn cho Kiều Hiểu Khê!

Kiều Hiểu Khê bưng chén thịt chạy ra ngoài, giống như sợ Kiều Như Nguyệt tranh giành với cô bé vậy, Kiều Như Nguyệt thấy vậy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Bận rộn nửa ngày cuối cùng cũng có thể ăn cơm, Kiều Như Nguyệt cũng múc cho mình một chén thịt để ăn với cơm.

Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, tiểu muội muội xinh đẹp kia hỏi: “Tiểu ca ca, ngươi có muốn ăn thịt không?”

Vương Nhị Cẩu vui mừng khôn xiết, tiểu muội muội xinh đẹp này thật tốt với cậu.

Nương của cậu không chịu mua thịt cho cậu, vậy mà cô bé lại cho cậu một chén lớn như thế này.

“Cảm, cảm ơn!”

Vương Nhị Cẩu thẹn thùng mà hít nước mũi một chút, sau đó cầm lấy miếng thịt trong tay Kiều Hiểu Khê.

Ưm~ ăn ngon, ăn ngon thật~

Vương Nhị Cẩu cũng chưa từng được ăn thịt nào ngon như vậy.

Không, cậu chưa từng được ăn nhiều thịt như vậy.

Thấy Vương Nhị Cẩu ăn ngon lành, nước miếng trong miệng Kiều Hiểu Khê cũng tuôn trào không ngừng.

Tên này ăn nhiều như vậy nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, vậy chén thịt này sẽ không có độc đúng không?

Kiều Hiểu Khê nhíu mày, cô bé không chắc chắn lắm.

Một chén thịt đầy nhanh chóng thấy đáy, lúc này Vương Nhị Cẩu mới nhớ đến Kiều Hiểu Khê chưa ăn miếng nào, trong chén cũng chỉ còn mỗi hai miếng thịt.

Vương Nhị Cẩu hỏi: “Tiểu muội muội, muội có ăn không?”

Kiều Hiểu Khê kiềm chế cơn thèm muốn mà lắc đầu, để cho Vương Nhị Cẩu ăn hết, lỡ như độc này không phát tác ngay lập tức thì sao, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Vương Nhị Cẩu xoa cái bụng tròn vo, sống 5 năm trời mà đây là lần đầu tiên cậu được ăn thỏa mãn như vậy!

“Tiểu muội muội, sau này có ai bắt nạt muội thì Vương Nhị Cẩu ta sẽ đánh người đó!”

Vương Nhị Cẩu vỗ ngực mình nói, sau đó còn hít nước mũi một cái.

Thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, Kiều Hiểu Khê không muốn nhận lấy chén đũa từ trong tay của cậu, nhưng cô bé vẫn ngọt ngào nói: “Cảm ơn tiểu ca ca, ta tên Kiều Hiểu Khê”

“Muội là đứa con gái đã bị Kiều góa phụ bán đi sao?” Vương Nhị Cẩu hỏi.

Cậu thường hay nghe nương của cậu nói Kiều góa phụ đã bán đi bốn đứa con của nàng, trong đó đứa nhỏ nhất tên là Kiều Hiểu Khê được bán cho nhà Đinh lão thái, cả ngày làm việc vặt trong nhà, bị đánh, còn không cho ăn cơm.

Quá đáng thương!

Dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Nhị Cẩu, Kiều Hiểu Khê gật đầu giải thích nói: “Hôm nay nương của ta đã chuộc ta khỏi Đinh gia rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play