Chương Thanh Thành tức không thở nổi, hắn ta tức giận mắng: “Ngươi còn dám đòi một trăm lượng từ ta, ta lấy đâu ra một trăm lượng cho ngươi?!!”
Trước kia Kiều Hiểu Khê thường nghe Đinh lão thái nhắc mãi về chuyện phải tốn mười lượng để cưới được Hứa Thị, là số tiền mà nhà họ Đinh đã tích góp cả đời.
Một trăm lượng thì chẳng phải có thể cưới được mười bà nương à?
Kiều Như Nguyệt thật xấu xa, thế mà lại muốn lừa người ta một trăm lượng!
Nhưng lừa Chương Thanh Thành thì xứng đáng!
“Trước kia khi ta bỏ tiền cho ngươi sao ngươi không chê nhiều tiền? Ngoài tiền ra, lần sau không cần xuất hiện ở trước mắt ta, nếu không ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó!”
“……”
Chương Thanh Thành lập tức nghẹn họng không dám hé răng.
Sự mạnh mẽ của hắn ta trước đó đã biến mất, hắn ta sợ hãi trước sự hung dữ của Kiều Như Nguyệt tới mức không còn dám ở lại trước mặt Kiều Như Nguyệt.
Nữ nhân này đúng là loại đàn bà đanh đá đến đáng sợ, giống như hôm nay Chương Thanh Thành mới quen biết nàng vậy!
Đợi đi thật xa, Chương Thanh Thành lén quay đầu nhìn thoáng qua phía Kiều Như Nguyệt, hắn ta thầm nghĩ: “Kiều Như nguyệt, để xem ngươi đắc ý được bao lâu?”
Nhìn dáng vẻ hèn nhát bỏ chạy của Chương Thanh Thành, Kiều Hiểu Khê hỏi: “Nương, chẳng phải trước kia người thích Chương tú tài sao? Đánh vị hôn phu của mình thành như vậy thì hắn sẽ còn cưới người sao? Chương lão thái sẽ chịu cho người vào cửa sao?”
Nghe Kiều Như Nguyệt nói tiền đều dùng cho Chương tú tài, thậm chí còn bán bốn huynh muội bọn họ để có tiền cho Chương tú tài đọc sách, Kiều Như Nguyệt vì Chương tú tài này mà trả giá tất cả.
Nhưng ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra Chương tú tài có tầm mắt rất cao, căn bản sẽ không cưới nàng, hắn ta đính hôn với nàng cũng chỉ vì tiền của nàng.
Nếu hắn ta thật sự có tài thì cũng sẽ không thi hết 12 năm vẫn chỉ là một tú tài!
“Hả, Chương lão thái sao? Bà ta có dùng kiệu tám người nâng để mời ta thì ta cũng sẽ không bước vào cửa nhà họ. Hôm nay ta đã từ hôn với Chương Thanh Thành, sau này ta và hắn đường ai nấy đi, chỉ có quan hệ là chủ nợ và con nợ. Trước kia là do mắt ta bị mù nên mới có thể thích hắn, Hiểu Khê, sau này dù thế nào con cũng đừng học theo nương, tin vào những lời nói ngọt ngào của mấy tên nam nhân, như vậy thì tới khi con bị bán lại còn giúp người ta đếm tiền đấy”
Kiều Hiểu Khê ngoan ngoãn gật đầu, cô bé thầm nghĩ: Cũng chỉ có người mới ngu xuẩn như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện Kiều Như Nguyệt từ hôn với Chương Thanh Thành, con đánh tên nam nhân xấu xa kia một trận, bắt ký giấy nợ, người mẫu thân khiến cô bé xấu hổ cuối cùng cũng đứng lên rồi.
Khóe môi Kiều Hiểu Khê hơi cong lên.
【Đinh, giá trị phản nghịch Kiều Hiểu Khê -15, tổng cộng giá trị phản nghịch 95%, khen thưởng 15 điểm công đức】
Âm thanh nhắc nhở giảm giá trị phản nghịch vang lên rất bất ngờ.
Kiều Như Nguyệt mừng rỡ, chẳng lẽ vì nàng vừa mới dạy Kiều Hiểu Khê không cần tin vào lời ngọt ngào của nam nhân, cô bé đã nghe vào tai?
Hiện tại nàng đã có 35 điểm công đức, để tránh cho lại bị trừ phần trăm, Kiều Như Nguyệt quyết định sẽ mua đồ.
Bấm vào trung tâm mua sắm, đổi thẻ tàn nhang.
Tay trái Kiều Như Nguyệt nắm Kiều Hiểu Khê, nàng dùng tay phải đang xách thẻ nhẹ nhàng bóp nát tấm thẻ có chấm nhợt nhạt!