Bà lấy ra một chiếc khăn tay, gói thỏi bạc lại, chạm vào thỏi bạc lạnh lão qua chiếc khăn tay, như thể bà đang chạm vào da thịt rơi ra từ nữ nhỉ.

"Đây là tiền xây học đường." Trần Bảo Âm lấy ra một thỏi khác, nhìn Trần Đại Lang, rồi nhìn Trần Nhị Lang: "Đại ca, nhị ca, chuyện này muội nhờ hai người xử lý. Gạch ngói, bàn ghế, đồ dùng không vượt quá tám lượng. Nếu làm xong còn dư thì hai người có thể cảm."

Lời này vừa nói ra, Trần Đại Lang ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt của Trần Nhị Lang sáng ngời: "Bảo Nha, ca ca còn có thể lấy sao?" Tiền riêng! Đây là tiên riêng!

"Vâng" Trần Bảo Âm gật đầu, mỉm cười dịu dàng,'Nhưng không thể cất bớt cắt xen nguyên vật liệu, phải làm tốt những việc cần làm. Như thể nếu có dư tiên, thì coi như tiền bồi dưỡng hai ca ca chịu vất vả."

Trần Đại Lang không cảm thấy vất vả gì hết, đây đều là làm việc vì người trong nhà, han mở miệng nói: 'Không cần."

"Được! Được!" Trần Nhị Lang lớn tiếng nói, át đi giọng noi của đại ca "Bảo Nha thật là chu đáo! Yên tâm đi, ca ca nhất định sẽ làm thật tốt!"

Han ta đã nói như vậy, Trần Đại Lang cũng không thể nói gì. Tuy là huynh trưởng nhưng tính tình là vậy, không hề nóng nảy cố chấp. Chỉ nghĩ trong lòng, nếu Bảo Nha đã nói tám lượng bạc, vậy nên tiêu hết vào chuyện xây học đường. Nếu còn dư lại, thì mua một số bút, mực.

Lễ ra đưa cho họ tám lượng bạc, nhưng trong nhà bạc không đổi được. Nếu là tám văn tiền, mười văn tiền còn có thể đổi được. Hai lượng bạc, g.i.ế.c cả nhà cũng không có. Dùng kéo cắt thì không nỡ, một thỏi bạc đẹp như vậy lại bị cắt ra thì thật đáng tiếc. Thành ra khi nào bắt đầu vào việc mới đem đổi ra đưa cho họ.

Trần Bảo Âm tiếp tục nói: "Mười lượng này, cho đại tẩu khám đại phu." Nàng nói, giọng nói dịu dàng hơn: "Đi càng sớm càng tốt, ngày mai đại ca đại tau lên trấn tìm đại phu xem, nếu đại phu không nói ra được nguyên nhân, chúng ta liền đi kinh thành."

Tiên Bích Hà nức nở nghẹn ngào, vươn đôi tay gầy quộc run rẩy cầm lên thỏi bạc: "Bảo Nha, đại tau suốt đời nhớ đại ân đại đức của muội."

"Đại tẩu khách khí rồi. Chúng ta là người một nhà mà phải không?" Trần Bảo Âm mỉm cười.



Lại lấy ra một nén bạc nói: "Năm lượng này đưa cho nhị ca đi mua một con la và xe kéo, năm lượng còn lại, chờ đại tẩu khám đại phu, bốc thuốc về, sẽ mở hàng ăn."

Vẫn câu nói đó, không có tiền hoang phí. Dù sao đều là người một nhà, sẽ không ai cầm tiền chạy mất, Trần Bảo Am rất yên tâm đưa tiền cho Trân Nhị Lang.

"Đúng rồi, nhị ca mau mau mua một bộ bút mực giấy nghiên đi." Nàng lại nói: "Trong nhà nhiều việc, tính toán không được rõ ràng, muội mỗi ngày đều phải tính toán sổ sách."

Nàng nhìn lướt qua sắc mặt mọi người nói: "Lan Lan đi theo muội học tính toán sổ sách."

Không ai nói gì thêm, không phải không tin tưởng mọi người, sao lại phải tính toán sổ sách. Tính toán là vì cần phải tính toán, mọi người đều hiểu tại sao.

"Cái gì?" Tiền Bích Hà có chút kinh ngạc: "Còn muốn Lan Lan học tính toán? Nó có hiểu không?"

Trần Bảo Âm cười nói: "Lan Lan là một hài tử thông minh, nếu nó học không hiểu, nhất định là do muội không biết dạy."

"Không thể nào!" Tiền Bích Hạc không đồng ý, suy nghĩ một chút nói: "Để tẩu nói chuyện với nó một chút, khuyên bảo nó chăm chỉ học hành."

Trần Bảo Âm gật đầu nói: "Được."

Mọi việc đã an bài xong xuôi, bạc cũng được chia xong, mọi người ai cùng có việc phải làm. Khi bình tĩnh lại, trong lòng bọn họ đều có chút chút rung động.

Bảo Nha thật lợi hại. Chiêu này khiến họ đều rất bái phục. Gặp chuyện này, trong đầu bọn họ còn chưa nghĩ ngợi được gì, Bảo Nha đã sớm có an bài rõ ràng, thậm chí còn tính toán rõ ràng tiền bạc.

Bảo Nha thực sự có bản lĩnh, có năng lực hơn tất cả bọn họ, ý nghĩ này đã in sâu vào tâm trí cả nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play