Han một cong đôi việc, vừa vẽ tranh vừa nhìn nàng. Cơ hội có thể quang minh chính đại nhìn nàng, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.

Nơi đây chỉ có hai người bọn họ. Cố Đình Viễn trong lòng rất vui, nhưng khi thấy động tác nàng đột nhiên làm động tác ôm cánh tay, hắn lại cảm thấy đau đớn trong lòng.

Khắp người nàng toả ra lãnh ý, nhìn qua lạnh như băng không dễ chọc phá, nhưng thực chất chỉ là lớp vỏ mỏng manh. Nàng đã quá căng thẳng, như thể chỉ một chút nữa thôi sẽ sụp đổ.

Han tự hỏi, vị khách vừa nãy, không biết đã làm gì? Xé đi bức tranh sơn thuỷ, đặt lại giấy, hắn bắt đâu vẽ một bức tranh mới.

Hắn biết Bảo Âm rất thích hoa mẫu đơn, cảm thấy rằng hoa mẫu đơn rất lộng lẫy, quốc sắc thiên hương. .

Hắn đã từng vẽ rất nhiều tranh hoa mẫu đơn cho nàng trang trí trong phòng, nàng nhìn chán lại đổi sang một bức mới. Nhưng lúc này chuẩn bị chưa đủ, trên tay cũng không có thuốc màu phù hợp.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của han rơi vào chung quanh, gió thu vẫn chưa làm khô héo lá cỏ xanh biếc.

Trần Bảo Âm không quan tâm đến động tĩnh cua thu sinh.

Gió sông thổi vào có chút mát mẻ, khiến nàng không khỏi ôm lấy hai cánh tay. Nghĩ đến túi bạc trắng kia, trong lòng như có một khối băng đổ xuống, cảm thấy lạnh lẽo tận sống lưng.

Các ca ca gửi bạc cho nàng, ý tứ rất rõ ràng, từ đây giữa nàng và bọn họ là nước sông không phạm nước giếng.

Đã từng ruột thịt huynh muội sống chung trong một phủ đệ, thường cùng nhau chơi đùa, tình cảm nhiều năm không phải giả. Nhưng mà nàng giờ không còn là Từ Bảo Âm nữa, cũng đã rời khỏi Hoài Âm Hầu phủ. Còn bọn họ vẫn là những thiếu gia cao quý, vẫn mang họ Từ.

Trần Bảo Âm có thể tưởng tượng sau khi nàng rời đi, họ vẫn sẽ đi làm việc ban sai ở ngoài, đi nghe kịch, uống rượu, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đàn ca mỹ nữ. Họ vẫn như trước đây, sống một cuộc sống phong lưu, tao nhã, thanh lịch.

Mà nàng sẽ không còn xuất hiện trong thế giới của họ nữa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nàng, có lẽ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến nàng nữa. Một trăm lạng bạc này là tất cả tình nghĩa huynh muội bao nhiêu năm qua.

Gió làm nàng rất lạnh không thể đứng được nữa liền quay người rời đi. Nếu bị gió thổi lạnh bị bệnh, sẽ phải uống thuốc. Trong nhà nghèo, uống thuốc xong cũng không có mứt hoa quả cho nàng ngậm.



Lúc này, Cố Đình Viễn còn đang vẽ tranh. Thân hình đơn bạc đứng trong bụi cỏ, dáng người rất nghiêm túc.

Trân Bảo âm không biết làm sao, căn dặn một câu: "Hay cẩn thận với rắn rết."

Trong đám cỏ rậm rạp luôn có nhiều rắn rết. Nếu là bị độc vật cắn một cái, có lẽ hắn không thể chịu được.

"Đa tạ." Thư sinh nhìn sang, ánh mắt lấp lánh, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ vui mừng.

Người này vui vẻ cái gì vậy? Trần Bảo Âm vẫn vô cảm, nhìn đi chỗ khác, quay người bỏ đi.

Cố Đình Viễn đứng lại nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, không khỏi vui mừng. Vừa nay nàng còn gật đầu với hắn!

Nàng vẫn thiện lương như vậy, rõ ràng không quen biết hắn, vẫn nhắc nhở anh. Bề ngoài lạnh như băng, nhưng nàng thực sự là người có trái tim ấm áp.

Không có gì lạ. Bảo Âm của hắn chính là người có trái tim ấm áp. Chỉ là Bảo Âm của hắn gương mặt và trái tim đều ấm áp. Nghĩ vậy, hắn quay người, tiếp tục chấm nước cỏ xanh, đặt bút lên giấy.

Vẽ cho nhanh để đưa nó cho nàng. Treo một bức tranh trên tường, nàng sẽ vui vẻ một chút.

Trần Bảo Âm trở về nhà. Khoảng sân phía trong hàng rào lúc này đang huyên náo. Ngoại trừ Đỗ Kim Hoa, không ai trong nhà cảm thấy buồn.

Một trăm lượng! Ông trời ơi! Đây chính là một trăm lượng bạc!

"Kim Lai có tiên đi học!" Tôn Ngũ Nương vui mừng kêu lên.

Không chỉ là có bạc, mà còn là nhiều bạc không dùng hết! Bởi vì khi Kim Lai lớn lên, cậu bé có thể học hỏi từ Cố Đình Viễn, bán sách kiếm tiền nuôi sống bản thân. Một trăm lượng này đơn giản là tiêu không hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play