Dù Phương Tấn không phải người tốt, nhưng phụ mẫu hắn ta lại rất tối. Bọn họ chăm sóc tỷ đệ nàng ấy khôn lớn, chưa bao giờ tham lam một văn tiên, thật là những người lương thiện và tốt bụng. Cho nên sau khi từ hôn, Cố Thư Dung đã nhận họ là dưỡng phụ dưỡng mẫu.

"A Viễn." Nàng ấy gọi.

Một giọng nói truyền ra từ nhà bếp: "Vâng!"

Một lúc sau, Cố Đình Viễn đi ra: "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

Cố Thư Dung không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì."

Nàng ấy chỉ muốn gọi hắn một tiếng.

Đệ đệ của nàng ấy, người mà nàng ấy nương tựa cả đời.

Cố Thư Dung không có ý định tìm người khác kết hôn. Nàng ấy đã hai mươi lăm tuổi, có thể tìm nhà tốt để giả sao? Nói câu không dễ nghe, cùng lắm là làm vợ kế người ta thôi. Có ý nghĩ gì chứ?

"A Viễn." Nàng ấy lại gọi.

Trong phòng bếp, Cố Đình Viễn đáp: "Vâng!"

"Tỷ không muốn kết hôn, tỷ làm quản gia của đệ được không?" Cố Thư Dung hỏi.

Nàng ấy không muốn gả đi nữa, muốn ở nhà làm quản gia cho gia đình đệ đệ, mua thức ăn nấu cơm cho họ, rửa bát giặt đồ cho họ, sau khi họ sinh con, nàng ấy lại chăm sóc tiểu hài tử cho họ.

Một lúc sau, từ trong bếp vọng ra một giọng nói: "Có gia đình tốt thì cưới gả, không có gia đình tốt thì chúng ta vẫn ở với nhau".

Cố Thư Dung đã không coi trọng chuyện này rồi. Gia đình tốt cái gì? Cho dù gia đình tốt đến đâu, có thể tốt hơn nhà mình không? Vừa rồi khi đẩy cửa bước vào, cả người nàng ấy như bước vào một thế giới mới. Đây đã không còn là ngôi nhà mà nàng ấy dường như không thuộc về nữa, cũng không còn là ngôi nhà mà nàng ấy sau khi kết hôn chỉ thỉnh thoảng mới được trở về, đây là nhà của nàng ấy, nơi cho nàng ấy cảm giác lòng mình được bình yên.

Trái tim nàng ấy giãn ra, đôi mắt tràn đầy niềm vui, như thể đã có một cuộc sống mới. Đột nhiên nàng đứng dậy nói: "A Viễn, đệ đã trưởng thành, nên kết hôn đi!"



Trước đây, nàng ấy chỉ cho đệ đệ tập trung học hành, muốn hắn lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình. Nhưng lúc này, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy như vứt bỏ được một áp lực nghìn cân đè nặng bấy lâu, cả người nhẹ nhõm, cảm giác như mình không phải đang đi trên mặt đất. Nàng ấy phải tìm việc gì đó để làm, chẳng hạn như tìm một mối hôn sự cho A Viễn?

Chò sau khi A Viễn thi đậu công danh, nhất định sẽ có điểu kiện để có một hôn sự tốt đẹp hơn. Nhưng, ai nói nhà dân chúng tâm thường không có những cô nương tốt? Hơn nữa, trong lòng nàng ấy có một sự cân nhắc. Nàng ấy không định kết hôn, muốn làm quản gia cho gia đình đệ đệ, nếu cô nương xuất thân từ cao môn đại hộ có lẽ sẽ không cho phép điều đó.

"Âm!" Có tiếng từ trong bếp vọng ra.

Cố Thư Dung hỏi: "A Viễn, sao vậy?"

"Không có gì. ' Cố Đình Viễn đáp, hắn chỉ là lỡ tay làm rơi nắp nồi.

Nghe nói hắn không có gì, Cố Thư Dung cảm thấy nhẹ nhõm, vén váy chạy vào nhà, vẻ mặt hưng phấn bắt đầu kiểm kê gia sản.

Cưới thê tử cũng nên tính toán có bao nhiêu tiên sính lễ.

Đun nước đổ vào ấm xong, Cố Đình Viễn rửa tay, thay quần áo, khoác rương sách lên lưng: "Tỷ, đệ đi ra ngoài một chuyến."

"Đệ đi có việc gì vậy?" Cố Thư Dung đang ngồi trên giường đếm một ít bạc hỏi.

Cố Đình Viễn trả lời: "Hội thơ."

Hội thơ? Những thư sinh như hắn, khi có lễ hội, họ sẽ hẹn nhau đi ra ngoài, tụ tập một chút, làm chút thơ ca, câu đối. Tóm lại, ra ngoài đi dạo không phải là chuyện xấu.

"Có hẹn trước sao?" Cố Thư Dung thuận miệng hỏi.

"Không." Cố Đình Viễn đáp: "Tỷ tỷ, đệ đi đây." "Đi đi." Cố Thư Dung tùy ý vẫy tay, không ngẩng đầu lên. Người trưởng thành như vậy, cũng không nhất định phải hẹn người khác mới có thể đi ra ngoài.

Cố Đình Viễn vác rương sách trên lưng, một đường ra khỏi trấn, đến Trần gia thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play