Tiên Bích Hà giật mình: "Tìm danh y à?" Nàng uống rất nhiều nước tro trầm hương đều vô dụng, cũng ăn rất nhiều côn trùng, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

"Sẽ bị người ta coi thường." Nội tâm nàng khẽ động, lại rơi vào trầm mặc.

Đi kinh thành một chuyển, kể cả không làm gì, chỉ đi đường, thuê phòng trọ cũng đã là một khoản chi không hề nhỏ. Hơn nũa, còn tìm danh y? Không có bao nhiêu lạng bạc, còn không phải sẽ bị bế mặt.

Nếu vài lạng bạc có thể chữa khỏi được cho nàng, nàng dấu dập đầu xin ăn cũng am lòng.

"Họ sẽ phải nể mặt." Trần Bảo Âm nói, lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra mở ra, bên trong lộ ra một miếng ngọc bội: "Tau câm cái này đi, có thể xem bệnh bốc thuốc cho tẩu."

Dưới ánh lửa, miếng ngọc xanh có chất lượng tuyệt hảo, thoạt nhìn đáng gìá rất nhiều tiền. Tiền Bích Hà liếc mất nhìn, lập tức hoa mắt, không khỏi bi thương, xua tay đẩy khăn tay cùng ngọc bội trả lại: "Làm sao có thế? Cất đi! Mau cất đi"

"Người cưỡi ngựa đeo bội kiếm đó cho muội cái này." Trần Bảo Âm thản nhiên nói, không có bất kỳ sự quan tâm hay coi trọng nào, như thể đây không phải là miếng ngọc bội mà là một viên đá: "Hắn đưa cho muội là để có việc gì thì tới Hoäc phủ tìm hắn. Nhưng cả đời này muội cũng sẽ không bao giờ cầu xin hắn. Miếng ngọc bội này đưa thì cũng đưa rồi, để nó trị bệnh cho tẩu!"

Tiền Bích Hà ngồi cũng không ngồi được chứ đừng nói là đứng dậy, hai tay không biết cách nào di chuyển, vặn vẹo vào nhau, khuôn mặt tràn đầy hoảng hốt, không thể tin vào tai mình.

"Cho, cho tẩu, chữa bệnh?" Nàng cố nén ra thanh âm khô khốc, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

Tại sao phải cho nàng chữa bệnh? Cầm đồ ngọc bội quý giá như vậy? Giữ nó lại như một vật gia truyền, không tốt hơn sao?

Đúng, giữ lại nó như một vật gia truyền, đưa nó cho Kim Lai.

Tiền Bích Hà không hiểu, tại sao lại cho một nữ nhân xui xẻo như nàng, xui xẻo dùng rồi cũng vô dụng thì sao?

Nàng chỉ là một tẩu tẩu chưa quen thuộc, trong nhà cũng không có bốn người ca ca làm chỗ dựa, nàng chỗ nào cũng vô dụng, chỉ có thể làm được chút việc nặng nhọc.



"Vì tẩu là tẩu tẩu của muội!" Trần Bảo Âm mỉm cười, giống như đang nói điều gì đó rất bình thường, đem miếng ngọc bội đặt vào tay nàng: "Chúng ta là người một nhà phải không?"

"Khách khí cái gì, tẩu cầm đi!" Trần Bảo Âm nói.

Tiên Bích Hà nắm chặt bàn tay, không dám động, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, sợ làm vỡ ngọc bội trân quý: " Bảo, Bảo Nha, mau, lấy lại!"

Nàng ấy cẩn thận, mơ hồ sợ thở ra một hơi cũng làm vỡ vật quý.

Trần Bảo Âm không chịu nhận lại, gấp chiếc khăn lại nhét vào trong tay áo: "Đại tẩu, đừng nghĩ đến chuyện chết. Tẩu c.h.ế.t vì cái gì? Chúng ta còn sống thì hãy sống thật tốt. Giữ gìn sức khỏe thật tốt, sinh mười tám đứa con, về sau ăn ngon uống say."

Sinh được mười tám đứa con chắc cơ thể cũng suy sụp. Nhưng hiện tại Tiền Bích Hà không nghĩ được nhiều như vậy, nàng rất thích nghe lời này.

Tương lai ảm đạm lại được người khác dùng một ngọn đuốc thắp sáng, như thể nhìn thấy được một tương lai khác.

Đôi môi Tiền Bích Hà run rẩy, nằm mơ cũng không nghĩ tới muội muội sẽ tốt với nàng ấy như vậy. Lấy hết dũng khí, nàng ấy khép lòng bàn tay lại, nắm chặt ngọc bội, nhanh chóng nắm lấy tay Trần Bảo Âm, đem ngọc bội trả lại: "Mau cầm lấy!"

Như sợ muội muội đổi ý, lập tức rút tay lại nhặt củi dưới đất lên, như thể làm vậy muội muội sẽ không còn cách nào nhét vào người nàng ấy nữa.

Một nắm củi được nhét vào lò, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khiến n.g.ự.c nàng nóng ran.

"Đại tẩu, không có trở ngại nào mà chúng ta không thể vượt qua." Trần Bảo Âm cũng không thúc ép nàng thêm nữa mà chỉ nói: "Có quá nhiều việc một người không làm được, cũng có lúc tất cả mọi người không ai làm được. Tuy nhiên, chúng ta là người một nhà, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không có gì không thể vượt quai"

Tiền Bích Hà mím môi không lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play