Tiên Bích Hà giật mình: "Tìm danh y à?" Nàng uống rất nhiều nước tro trầm hương đều vô dụng, cũng ăn rất nhiều côn trùng, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
"Sẽ bị người ta coi thường." Nội tâm nàng khẽ động, lại rơi vào trầm mặc.
Đi kinh thành một chuyển, kể cả không làm gì, chỉ đi đường, thuê phòng trọ cũng đã là một khoản chi không hề nhỏ. Hơn nũa, còn tìm danh y? Không có bao nhiêu lạng bạc, còn không phải sẽ bị bế mặt.
Nếu vài lạng bạc có thể chữa khỏi được cho nàng, nàng dấu dập đầu xin ăn cũng am lòng.
"Họ sẽ phải nể mặt." Trần Bảo Âm nói, lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra mở ra, bên trong lộ ra một miếng ngọc bội: "Tau câm cái này đi, có thể xem bệnh bốc thuốc cho tẩu."
Dưới ánh lửa, miếng ngọc xanh có chất lượng tuyệt hảo, thoạt nhìn đáng gìá rất nhiều tiền. Tiền Bích Hà liếc mất nhìn, lập tức hoa mắt, không khỏi bi thương, xua tay đẩy khăn tay cùng ngọc bội trả lại: "Làm sao có thế? Cất đi! Mau cất đi"
"Người cưỡi ngựa đeo bội kiếm đó cho muội cái này." Trần Bảo Âm thản nhiên nói, không có bất kỳ sự quan tâm hay coi trọng nào, như thể đây không phải là miếng ngọc bội mà là một viên đá: "Hắn đưa cho muội là để có việc gì thì tới Hoäc phủ tìm hắn. Nhưng cả đời này muội cũng sẽ không bao giờ cầu xin hắn. Miếng ngọc bội này đưa thì cũng đưa rồi, để nó trị bệnh cho tẩu!"
Tiền Bích Hà ngồi cũng không ngồi được chứ đừng nói là đứng dậy, hai tay không biết cách nào di chuyển, vặn vẹo vào nhau, khuôn mặt tràn đầy hoảng hốt, không thể tin vào tai mình.
"Cho, cho tẩu, chữa bệnh?" Nàng cố nén ra thanh âm khô khốc, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Tại sao phải cho nàng chữa bệnh? Cầm đồ ngọc bội quý giá như vậy? Giữ nó lại như một vật gia truyền, không tốt hơn sao?
Đúng, giữ lại nó như một vật gia truyền, đưa nó cho Kim Lai.
Tiền Bích Hà không hiểu, tại sao lại cho một nữ nhân xui xẻo như nàng, xui xẻo dùng rồi cũng vô dụng thì sao?
Nàng chỉ là một tẩu tẩu chưa quen thuộc, trong nhà cũng không có bốn người ca ca làm chỗ dựa, nàng chỗ nào cũng vô dụng, chỉ có thể làm được chút việc nặng nhọc.