Tào Huyễn cảm thấy khó chịu, giống như bị con mèo nhỏ cào vào, gãi gãi trán nói: "Ta sai rồi, không nên trêu chọc ngươi."
Không trêu chọc" nàng?
Như thể một bát dấm sôi đổ vào trong lòng, quần quại thiêu đốt trái tim vậy
Nàng cup mắt xuống, bình tĩnh nói: " Đa tạ tiểu công gia nhớ tới, có ý từ kinh thành tới đây gặp ta."
Vừa nói nàng vừa quy củ hành lễ: "Trong nhà có nhiều việc, nếu không có việc gì khác, xin thứ lỗi tiếp đón không chu đáp, không tiện tiễn xa."
Nhiều ngày không hành lễ nhưng động tác của nàng vẫn rất tiêu chuẩn, như thể đã khắc cốt ghi tâm.
Nói cũng đúng, dù sao Hầu phu nhân từng quyết liệt bắt nàng chăm chỉ học lễ nghi.
Nói xong nàng xoay người rời đi. Nàng không thể trêu vào nhưng nàng có thể trốn.
"Đợi đãi!" Nhíu mày, không bị vẻ chịu thua của nàng lấy lòng, ngược lại còn cảm thấy kỳ quái, Tào Huyễn đuổi theo, quay người lại: "Ngươi chớ đi theo! Chúng ta lời còn chưa nói xong đâu!"
Làm sao Hoắc Khê Ninh có thể yên tâm để họ nói chuyện riêng được? Bảo Âm vừa mới khóc.
Đi theo ngăn ở trước mặt hắn: "Tiểu công gia, Bảo Am đã nói xong rồi, ngươi quay về đi."
Bảo Âm tính tình thẳng thắn, lời nên nói nhất định là vừa rồi đã nói. Đã nói rõ ràng, hắn nên đi thì hơn.
"Dựa vào cái gì?" Tào huyễn nghe lời mới là lạ: "Ngươi mới nên quay vê!" Nghĩ đến cảnh nhìn thấy lúc tới dây, hắn nghi ngờ dò xét: "Ngươi không phải đang nghĩ thừa dịp ta đi rồi, lại khi dễ Từ Tứ?"
Lúc đó, hắn là muốn nắm lấy tay nàng! Mặc dù Trần Bảo Âm giải thích đó là hiểu lâm nhưng Tào Huyễn vẫn không tin. Đang yên đang lành hắn nắm tay nàng làm gì?
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó hiểu, khiến hắn nhìn Hoắc Khê Ninh rất không vừa mắt: "Không phải các người đuổi nàng ta ra ngoài sao? Bây giờ tìm tới đây muốn nói gì? Lại đón người về sao?"
Đón về? Không nên. Hơn nữa đây là chuyện của Từ gia, Hoắc Khê Ninh không có quyền can thiệp. Những lời này lướt qua tâm trí Hoắc Khê Ninh, không khiến hắn khó xử chút nào, ngược lại, đ.â.m thẳng vào tim Trần Bảo Âm.
Nàng hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi im đi!"
"Cũng không phải ta đuổi ngươi đi, sao ngươi lại mắng ta?" Tào Huyễn uỷ khuất nói.
Trần Bảo Âm nhìn bộ dạng muốn ăn đòn của hắn, hận không thể đánh hắn một trận nữa. Nhưng nàng không thể vì cái giá trả không nổi.
Nàng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai trong hai người này, dứt khoát quay đầu, co chân bỏ chạy.
Trần Bảo Âm chạy một mạch về nhà.
Hai bên đường những ánh mắt dõi theo nàng.
Vừa rồi Lưu Thiết Ngưu hét lên " Giết người rồi " khiến tất cả thôn dân đều bị kinh động. Có người nhìn thấy hai con tuấn mã tiến vào làng, còn có tiểu hài tử nhìn thấy có hai thanh niên tuấn tú cưỡi trên hai con ngựa nói chuyện với Trân Bảo Nha ở cuối làng, mọi người nhao nhao suy đoán.
"Có phải là đối tượng mai mốt trước đây không?"
"Mai mối với hai nhà sao?"
"Người ta tìm đến làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lấy nàng?"
"Không được sao? Cùng lắm là làm tiểu thiếp."
Những âm thanh đoán già đoán non lần lượt lọt vào tai: "Tiểu thiếp cũng tốt! Tiểu thiếp nhà đại hộ cũng đeo vàng đeo ngọc, ăn no uống say!"
Không tốt sao? Nàng muốn đeo vàng đeo ngọc, muốn ăn no uống say, tại sao phải trở vê? Cầu xin dưỡng mẫu một câu không phải đã được giữ lại rồi!
"Bảo Nha." Đỗ Kim Hoa đợi ở hàng ngoài rào sân, vẻ mặt lo lắng,'Bọn họ tìm con làm gì vậy?" Bà không dám nghĩ người ta tới là để hỏi cưới Bảo Nha, bốn chữ môn đăng hộ đối không phải chỉ để nói chơi.
Làm tiểu thiếp cũng không phải là không thể, dù sao Bảo Nha xinh đẹp như vậy, nhưng mà...
Đỗ Kim Hoa không muốn nữ nhi mình làm tiểu thiếp người tal
Nghe nói tiểu phu nhân còn phải rửa chân cho đại phu nhân! Làm sao Bảo Nha của bà có thể rửa chân cho người khác? Bàn chân nhỏ của nàng mềm mại như vậy, người khác còn phải rửa chân cho nàng mới đúng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT