Mũi kiếm của Hoắc Khê Ninh di chuyển xuống, theo sát cổ hắn: "Lần sau."

Loại người này hắn thấy cũng nhiều. Chỉ là loại tap nham sao có thể khiến hắn e ngại.

Hắn vươn tay về phía trước, mũi kiếm nhanh chóng tới gần, nhẹ nhàng vạch một đường m.á.u lên cổ Lưu Thiết Ngưu đang run rẩy. 'Aaaa" Lưu Thiết Ngưu kêu một tiếng thê lương, gắt gao ôm lấy cổ, chật vật đứng dậy chạy đi: "Giết người rồi! Giết người rồi!"

Khi đi ngang qua chỗ buộc ngựa, con ngựa ngước cổ lên, hí hí hi hi. kêu một tiếng.

Nhìn Lưu Thiết Ngưu bỏ chạy, Hoắc Khê Ninh thu hồi trường kiếm.

"Bảo Âm..."

Hắn vừa mở miệng, thiếu nữ đã quay đầu bỏ đi. Hắn sửng sốt một chút, tiến lên một bước: "Bảo Âm!"

Trần Bảo Âm cúi đầu, quay lại bước nhanh về phía hắn.

Trên mặt không có cảm động, cũng không có niềm vui khi gặp lại cố nhân. Ngược lại, lúc này trông nàng rất khó xử.

Bây giờ nàng rất chật vật phải không? Rất quẫn bách phải không? Rất đáng thương phải không? Co phai han dang nghi vay khong? Cho nen hoi cũng không hỏi nàng câu nào, không kịp chờ đợi rút kiếm đuổi Lưu Thiết Ngưu đi.

Hắn đuổi Lưu Thiết Ngưu đi như thế nào? Đúng là nàng đã cởi bỏ thân phận thiên kim tiểu thư, nhưng nàng vẫn còn giữ lại được sự kiêu ngạo. Hắn không tin nàng có thể xử lý tốt, tư thế như từ trên trời giáng xuống cứu người, khiến nàng giống như một kẻ đáng thương rơi xuống bùn.



Nàng không phải!

Nàng không phải kẻ đáng thương! Lúc trước không phải, hiện tại cũng không phải! Nàng không rơi xuống bùn, nàng hiện tại rất tốt!

"Bảo Âm" Hoắc Khê Ninh đưa tay ra.

"Dừng lại!" Một tiếng hét giận dữ từ phía trước truyền đến.

Hai người ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên mặc y phục tươi sáng đang phi nước đại ve phía họ, trong tay cầm một cây roi, chỉ vào Hoắc Khê Ninh: "Buông nàng ral"

Y phục lộng lẫy, đeo đầy châu ngọc, mày kiếm mắt sáng, nam tử trẻ tuổi chói lọi như ngọn lửa hừng hực nhảy xuống ngựa, lao đến chỗ Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm kinh ngạc, rồi lập tức do dan. Hôm nay là ngày gì, lại có thể gặp lại hai cố nhân? Hoắc Khê Ninh thì cũng thôi đi, Tào Huyễn sao cũng tới? "Hoắc Khê Ninh, ngươi không biết xấu hổ, từ kinh thành xa xôi chạy tới bắt nạt một nữ hài tử!" Tào Huyễn kéo Trân Bảo Âm đẩy ra phía sau, chĩa roi về phía Hoắc Khê Ninh, lớn tiếng trách cứ.

Bắt nạt nữ hài tử? Hắn, bắt nạt Bảo Âm?

Tào Huyễn rõ ràng là hiểu lầm. Nhưng sự tình rốt cuộc là như thế nào, Hoắc Khê Ninh không có ý định giải thích với hắn, gạt cây roi trước mặt sang một bên nói: " Buông nàng ra."

"Không buông!" Tào Huyễn quát lớn, rất có chính nghĩa:'Hôm nay ta ở chỗ này, đừng nghĩ động đến ngón tay Từ Tứt"

Trần Bảo Âm: "..."



Nàng trước kia họ Từ, đứng thứ tư trong nhà, những người quen thuộc hay những người bất hoà với nàng đều gọi nàng là Từ Tứ.

Thật không may, Tào Huyễn là người bất hoà với nàng.

Đôi mắt rũ xuống, nàng rút tay lại, từ phía sau bước ra: "Sao ngươi lại tới đây?"

Đến để chế nhạo nàng sao? Vậy chỉ sợ làm hắn thất vọng rồi.

Trần Bảo Âm cúi đầu, xoa xoa cổ tay bị nắm tới đau nhức, mím môi, nàng sẽ không để người khác chế nhạo.

"Xin chào!" Tào Huyễn nhíu mày, có chút không hài lòng với sự lãnh đạm của nàng,'Bản thiếu gia đường xa tới thăm ngươi, ngươi cảm tạ ta như vậy sao?"

Dù nói thế nào, hắn vừa mới cứu được nàng!

"Thăm ta?" Trần Bảo Âm thần sắc kỳ quái, giương mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới. Thiếu gia mặt mày như ngọc, thân hình tuấn mỹ, giày không dính bụi, cao cao tại thượng, là ông trời con. Nàng khóe miệng nhếch lên, cười khẩy một tiếng: "Nhìn ta làm trò cười à?"

Tào Huyễn trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên khoanh tay, hất cằm nói: "Ngươi mạnh miệng cái gì? Vừa rồi không phải ta tới, ngươi đã bị tên ngụy quân tử kia khi da

Trân Bảo âm cười lạnh một tiếng.

"Ta cứu ngươi, ngươi còn không mau cảm tạ ta?" Tào Huyễn bất mãn, đây không phải cảnh tượng hắn muốn nhìn: "Từ Tứ, ta nhớ ngươi không phải người vong ân phụ nghĩa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play