Khẽ cười một tiếng, lại nhanh chóng nén cười lại. Hai tay chap trước ngực, chậm rãi đi về phía bắc.

Nàng không muốn đi gọi Đỗ Kim Hoa.

Vô nghĩa. Mối hôn sự này, cũng sẽ không thành. Cần gì phải gọi Đỗ Kim Hoa về, cố gắng niêm niêm nở nở trò chuyện với người khác?

Lâu không gặp được ai, đại nương kia không kiền nhân được, tự nhiên sẽ đi về.

Trần Bảo Âm đi chầm chậm dọc theo con đường quanh co. Nàng rất ít khi ra ngoài một mình, dù ở nhà, lên trấn, hay giặt quần áo bên bờ sông, luôn có người đi cùng, có khi là tẩu tử, có khi là hài tử trong nhà.

Sự thanh tĩnh hiếm hoi khiến nàng chậm lại bước chân, đi xuyên qua dưới bóng cây, hít một hơi thật sâu, thả trôi những suy nghĩ miên man.

Người tới nhà cầu thân rất nhiều, nhưng Đô Kim Hoa không nhìn trúng ai trong số họ, điều này khiến chút lo lãng trong lòng của Trần Bảo Âm cuối cùng cũng biến mất.

Đỗ Kim Hoa ánh mắt rất kén chọn, điều này giúp nàng bớt được rất nhiều rắc rối. Đúng là nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân mà Đỗ Kim Hoa thu xếp, nàng sẽ tự mình gây rắc rối. Nhưng như vậy không phải sẽ lặp lại hoàn cảnh trước đây, lần này, lần này đổi thành Đỗ Kim Hoa hỏi nàng: "Con rốt cục là muốn như thế nào?"

Rất khó trả lời.

Nàng thân cận với Đỗ Kim Hoa, nhưng có một số chuyện không thể mở miệng nói với bà. Đỗ Kim Hoa sẽ không hiểu, Trần Bảo Âm cũng không muốn bà hiểu.

Bởi vì một khi hiểu ra, bà cũng sẽ tuyệt vọng giống như nàng. Trần Bảo Âm đã từng tuyệt vọng, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, là tìm thấy đường sống trong tuyệt cảnh, hồi sinh nơi tuyệt địa, không còn là vô vọng nữa.

Nếu nàng còn là thiên kim Hầu gia, muốn cả đời không cưới gả, chỉ có một con đường là quy y nơi cửa Phật. Nàng bị mất mặt, người trong nhà ghét bỏ, vĩnh viễn sẽ không người nhìn đến nàng, quãng đời còn lại cứ như vậy mà kết thúc.

Bây giờ nàng chỉ là một thôn nữ, lại còn biết chữ có thể mang lại hy vọng cho gia đình. Một ngày nào đó, nếu bồi dưỡng được một người đệ tử có tiền đồ, quãng đời còn lại cũng có nơi để trông cậy. Nàng sẽ làm một lão cô bà tính tình cổ quái, tự do tự tại.



Trần Bảo Âm rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, nhưng Đỗ Kim Hoa sẽ không hiểu. Trong thâm tâm bà, gả vào một gia đình tốt, sinh dưỡng vài hài tử mới là một đời viên mãn, yên ổn. Còn hơn là làm một lão cô nương ở trong nhà. "Bảo Nha? Ngươi là Bảo Nha của Trần gia sao?" Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn truyền đến trước mặt.

Trần Bảo Âm dừng bước chân lại, từ từ ngẩng đầu lên.

Lúc nàng đang cúi đầu bước đi, phía trước chẳng biết từ lúc nào một nam tử trẻ tuổi đã đi đến trước mặt, vị này chiều cao trung bình nhưng rất tráng kiện.

Tim nàng như đóng băng, lại từ từ thả lỏng trở lại. Nàng không đi ra khỏi thôn, hét lên một tiếng sẽ có người đến. Nhìn vào mắt đối phương, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta tên gọi Lưu Thiết Ngưu." Đối phương mỉm cười, đôi mắt nhỏ lấp lánh: "Ta vừa mới nói, nữ nhân kiêu ngạo như vậy chắc phải là người xinh đẹp tựa tiên nữ."

Nghe thấy lời này, Trần Bảo Âm chợt hiểu ra. Đây là cầu thân không thành, lại đến chặn đường nàng.

Cũng không lấy làm lạ, thiên hạ loại người nào cũng có. Cũng bởi vì vậy, nàng hiếm khi ra ngoài một mình, càng chưa từng ra khỏi thôn. .

"Quá khen rồi. 'Nàng bình thản đáp.

Lưu Thiết Ngưu nắm chặt tay, chậm rãi đến gần nàng: "Tại sao ngươi không đồng ý lời cầu thân của ta? Ngươi xem thường ta? Trần Bảo Nha, ngươi đừng quên, ngươi không còn là thiên kim Hầu Phủ, ngươi bây giờ chỉ là một nông nữ, ngang hàng với tôi thôi."

Giống như một cái gai nhọn, đ.â.m vào trái tim của Trần Bảo Âm.

Nàng thực sự không còn là thiên kim Hầu phủ, cũng thực sự là một nông nữ bình thường. Thế nhưng, nàng khác với người này.

"Ta khác ngươi." Nàng giận tái mặt, lùi ra sau. Nếu hắn lại tiến tới, nàng sẽ hét lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play