Những lời này cũng rất mới mẻ, phụ nhân vừa rôi không còn cùng Tôn Ngũ Nương đấu khẩu nữa, trợn mắt nhìn sang.
Trân Bảo Âm rũ mắt xuống mỉm cười: "Đúng vậy."
"Có bao nhiêu?" Thấy nàng rốt cuộc cũng trả lời, mấy phụ nhân ngay cả quần áo cũng không thèm giặt, lại gân nghiêm túc nghe.
Quần áo của Trần Bảo Âm đều ở trong tay Tôn Vô Nương, trước mặt nhiều người như vậy không dễ giặt quần áo nhỏ, nàng cúi đầu, vốc nước sông, chậm rãi nói: "Có năm vị tiểu phu nhân."
"Năm?"
"Gũng không phải nhiều."
Mọi người có chút thất vọng. Còn tưởng tới mười tám thê thiếp, nhưng lại chỉ có năm người sao?
"Đúng, năm người." Trần Bảo Âm vẫn không nói sự thật.
Tất nhiên, trên danh nghĩa chỉ có năm thê thiếp.
Hình như vì nàng mở miệng, mọi người đều cho rằng nàng có thể nói chuyện phiếm, từng người hỏi nàng:
"Trước kia ngươi có bao nhiêu nha hoàn?"
"Các ngươi chuyện gì cũng có hạ nhân làm, vậy bình thường các ngươi làm gì?"
"Ngươi là nữ nhi của Hầu gia, đã từng vào hoàng cung chưa?"
Có những chuyện Tôn Ngũ Nương cũng muốn biết nên lắng nghe một chút. Một số chuyện, nàng cảm thấy không phù hợp liền gạt đi.
Thẳng đến có người hỏi: "Bảo Nha, ngươi đã mười lăm tuổi rồi, chưa được định hôn ước sao?"
Câu nói này dường như không lường trước hậu quả, lời vừa nói ra, chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả sóng nước cũng ngừng lay động, trên ngọn cây gió cũng ngừng thổi, yên lặng đến mức không có một tia âm thanh.
Trần Bảo Âm từ từ ngẩng đầu lên, những phụ nhân tò mò nhìn nàng, trên khuôn mặt họ có sự đồng cảm, có thương hại, có biểu cảm muốn xem náo nhiệt được che giấu kỹ càng.
Nàng cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước.
Có chút sững sờ.
Nàng mười lăm tuổi, sao có thể không định hôn ước? Cô nương trong phủ lúc mười hai mười ba tuổi, đã đính ước với nhà người ta rồi.
"Không có." Nàng di chuyển ngón tay chậm rãi, phá vỡ hình ảnh phản chiếu.
Sau khi nghe câu trả lời của nàng, những phụ nhân kia không thể tin được: "Lam sao có thể?"
"Ngươi không lừa gạt chúng ta chứ?" "Chẳng lẽ khi đó Hầu gia đã biết ngươi không phải thân sinh?"
Dĩ nhiên là không. Khi Trần Bảo Âm nghĩ về quá khứ, dưỡng mẫu tự nhiên quan tâm nàng. Dù sao nàng cũng là tiểu thử của đích thê, cũng không phải dưỡng mẫu không thích nàng, chỉ là không có tinh lực đối phó nàng đeo bám mà thôi. Hôn nhân đại sự, làm sao có thể mặc kệ nàng?
"Là bị ta làm hỏng." Nàng hơi hé môi, thầm nói.
Hầu phu nhân từng thu xếp cho nàng hai mối hôn sự, nhưng đều bị nàng làm hỏng. Tức giận đến đau đầu vẫn phải quản tới nàng. Nhưng lúc ấy thanh danh Trần Bảo Âm không được tốt lắm, nhà thích hợp cũng không chọn trúng nàng.
Bởi vì chuyện này, Hầu phu nhân mắng nàng một trận, suýt chút nữa ra tay đánh nàng: "Thể diện ta đều bị ngươi làm mất hết!"
Trong mắt những phụ nhân ở nông thôn, Hầu phu nhân cao cao tại thượng, muốn cái gì có cái đó, không gì không làm được. Nhưng trong giới vương hầu quyền quý, bà cũng chỉ là thành viên trong số đó, không phải người người đều nịnh bợ bà, bà cũng phải hao tâm tổn trí giữ gìn thanh danh, thể diện.
Nhưng khi mọi người đang thu xếp cho nàng mối hôn sự đầu tiên, Trần Bảo Âm lại khi dễ muội muội ruột thịt của người ta, khiến người muội muội kia ghi hận, sống c.h.ế.t không muốn người tẩu tẩu này, cửa hôn sự này không thành. Sau đó, Hầu phu nhân lại sắp xếp coi mắt gia môn thứ hai, ngay khi gặp mặt, nàng lại nói mình không thích người xấu xí, nhỏ nhen, kỳ quặc, khiến công tử đối phương tức giận đến mức như thế nào cũng không chịu mối hôn sự này
Trần Bảo Âm không phải là người duy nhất bị mất mặt, Hầu phu nhân cũng rất mất mặt, đỏ mắt mắng nàng: "Ngươi điên rồi phải không? Ngươi đến cuối cùng là muốn như thế nào?"
Trần Bảo Âm muốn như thế nào? Nàng cũng không biết mình muốn như thế nào.
Lúc ấy nàng vẫn còn nhỏ, mười một mười hai, mười hai mười ba tuổi, rất nhiêu chuyện không hiểu.