Cô nương được Hầu gia nuôi lớn, khuôn mặt trắng muốt, trắng hơn cả trân châu. Với dáng người yểu điệu, trong lúc bước đi có một sức quyến rũ khó tả. Đỗ Kim Hoa nói không nên lời, nhưng là đẹp mắt! Phú quý! Khác với những cô nương gia đình bình thường!

Khiến cho người qua đường thường xuyên nhìn qua, , nam tử nhìn nàng, nữ tử cũng nhìn nàng, như thể họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô nương xuất sắc như vậy. Có thể nhìn thấy sao? Mặc dù trấn Lê Hoa cách kinh thành không xa, đi xe ngựa có thể đến trong ngày, nhưng thiên kim một gia đình đại hộ làm sao có thể xuất đầu lộ diện trong trấn được?

"Nhưng hẳn ta thực sự là. ." Trần Nhị Lang không thể diễn tả được, nắm chặt tay: "Ta có thể một quyên đánh hắn ngã mười lần không cân thở"

Đồ Kim Hoa tức giận liếc han một cái, thật sự là ngủ cùng một cái chăn không thể là hai loại người, lời này Tôn Ngũ Nương cũng đã từng nói nên bà cũng nhắc lại lời mình từng nói: 'Hắn mỗi ngày kiếm hơn trăm văn tiên, ngươi làm được không?"

"Ách..." Trần Nhị Lang xấu hổ gãi đầu, đương nhiên là không làm được, mỗi ngày tiêu hơn trăm văn tiền thì còn được: " Kim Lai lớn lên không thể cũng như vậy được? Thật là xấu hổ cho lão gia tử Trần gia chúng ta!" "Không được!" Đỗ Kim Hoa nói: "Nói hắn vừa làm việc vừa đọc sách!" Phàm là con người, không có vai mới không vác, không có tay mới không nâng.

Trân Nhị Lang nói: "Sẽ không làm chậm trễ việc học của hắn chứ?"

"Học không tốt thì đánh đòn!" Đỗ Kim Hoa không chút nghĩ ngợi nói.

Trần Nhị Lang ngừng nói. Cảm thấy đau lòng cho nhi tử? Không thể nào. Làm phụ thân của đại quan lão gia mới là tương lai mà hắn truy cầu.

"Bảo Nha, muội cảm thấy thế nào?" Hắn nhìn Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thỉnh thoảng làm một số công việc cũng không trì hoãn việc học." Nếu như mỗi ngày giành ra nửa canh giờ làm việc khác thì sẽ trì hoãn việc học đến mức thi không được công danh, giải thích rõ ràng với hắn là thà không đọc sách còn hơn.

"Nếu Bảo Nha đã nói như vậy, thì nhất định làm vậy!" Trần Nhị Lang thẳng thắn nói.



Đỗ Kim Hoa bĩu môi nói: "Thư sinh bán sách cùng cho chúng ta ngày nào cũng đi mua rau. Trước đó mấy tên khốn kiếp trong hiệu sách kia cũng là giành ra hết thời gian sao? Kim Lai chỉ làm chút việc chẻ củi gánh nước thì làm sao?"

Không phải là giống nhau sao? Không phải đều là người đọc sách.

"Nương nói đúng." Trần Nhị Lang vô cùng đồng ý, Trần Bảo Âm cũng cúi đầu cười: "Nương nói không sai."

Đỗ Kim Hoa không thích Trân Nhị Lang vỗ m.ô.n.g ngựa, chỉ muốn bảo hắn biến đi. Nhưng nữ nhi phụ hoạ một câu, chỉ cảm thấy trong lòng thực thoải mái, trên mặt vô thức hiện lên một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bảo Nha hôm nay ăn gì? Bánh bột mì trắng? Hay nương mua bánh bao cho con, thế nào?"

Nghe thấy "Bánh bao', Trân Nhị Lang bụng ùng ục kêu lên, nuốt nước bọt một cách tuyệt vọng.

Hắn tới bánh ngô cũng chỉ có thể ăn nửa cái. Nghe thấy bánh bao, đôi mắt hắn đều chuyển tái rồi.

Nhưng giống như hắn không đau lòng Kim Lai, Đỗ Kim Hoa cũng không đau lòng hắn, cũng không nhìn hắn, nhẹ giọng nói với nữ nhi: "Con ăn nhân bánh gì? Bánh nhân đậu? Bánh nhân thịt? Bánh nhân hẹ?"

"Nhân đậu." Trần Bảo Âm vui vẻ nắm lấy cánh tay bà: "Nương thật thương conl"

Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy thân thiết như uống mật vỗ vỗ tay nàng: "Nương thương con, thương con." Không thương nàng, thì thương ai? Ai biết hài tử đáng thương này từ trên trời rơi vào trong đống bùn sẽ cảm thấy như thế nào!

Bà nhớ tới Trân Hữu Phúc có khuyên nhủ bà Bảo Nha đã tận hưởng mười mấy năm cuộc sống giàu có, đời này rất đáng giá. Nhưng Đỗ Kim Hoa lại không nghĩ như vậy, nữ nhi đã hưởng thụ hơn mười năm sung túc, nhưng cả đời này còn dài mà, năm xưa nếm trải ngọt ngào, mấy chục năm sau đề phải chịu gian khổ, cảm giác như thế nào chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play