Sau đó, Nhìn thư sinh lại thư sinh trước mặt, lỗ tai đỏ bừng, lập tức nhớ lại cảm giác trước đây, hắn quay đầu lại, nhìn Bảo Nha phía sau mình.
Phải, muội muội hắn đẹp tựa như một hạt trân châu rơi trên cát. Ngay cả khi nàng mặc chiếc váy của một cô nương bình thường, vẫn rực rỡ chói mắt. Hắn quay đầu, trở lại che bóng dáng muội muội lại nói: "Chúng ta đã mang tiền đến, sách của ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi." Cố Đình Viễn đáp, vẫn cúi đầu, tim đập nhanh, từ trong giỏ lấy ra một quyển Thiên Tự Văn, tay run run đưa tới.
Những ngón tay hắn thon dài, ôn nhuận như một đoạn trúc, rất đẹp. Nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ tay mình không đủ lực.
Đưa sách xong, hắn nhanh chóng rụt tay lại giấu trong tay áo.
Kế hoạch ban đầu, hắn sẽ tập đánh quyền ở nhà để tăng cường thể lực trước mới đi đến gặp nàng. Họ sẽ gặp nhau vào mùa xuân tới. Lan này việc cứu hài tử rơi xuống nước, hắn sẽ không nhúng tay vào, liên lục nàng cứu hắn. Lần này, trước mặt nàng, hắn sẽ biểu hiện ra bộ dạng uy vũ, đáng tin.
Nhưng...
Nhưng kế hoạch thay đổi còn tệ hơn, hôm lại họ đã gặp nhaul Cố Đình cúi đầu không nói, hy vọng nàng đối với hắn ấn tượng không sâu, tốt nhất không nên nhớ rõ hắn.
Trần Bảo Âm không biết tâm tư của hắn. Thư sinh cường tráng cũng được, gầy yếu cũng được, anh tuấn cũng được, bình thường cũng được. Đối với nàng, đều là những hồng phấn khô lâu (bộ xương khô được trang điểm).
Cô không có ý định kết hôn.
Dạy Kim Lai đọc sách cúng không phải là nhất thời hưng khởi. Nàng dự định sẽ toàn lực bồi dưỡng Kim Lai, khi hắn ngày sau có thành tựu, nàng sẽ không chỉ là cô cô của hắn mà còn là ân nhân của hắn. Hắn tất nhiên sẽ phụng dưỡng nàng.
Vì vậy, nàng nhìn thấy Cố Đình Viễn, ngược lại ấn tượng với hắn không tệ, hắn đã giúp tiết kiệm tiên cho gia đình nàng!
Trần Nhị Lang đưa sách cho nàng, nàng cúi đầu đọc qua, chỉ thấy nét chữ trên giấy mảnh mai mà có thần, vô cùng khí khái, không giống với nét chữ của thư sinh bình thường, trong lòng nàng cảm động.
Nhanh chóng kiểm tra xong, không có chỗ nào sai sót, cũng không có chỗ nào mơ hồ, nàng khép sách lại, ngẩng đầu lên đẩy Trần Nhị Lang ra, hỏi thư sinh: "Huynh muốn phụ giúp gia đình phải không?"