Cỗ xe di chuyển nhanh chóng, đi theo con đường ngoän ngoèo rất nhanh rời khỏi làng.
"Đi rồi?"
"Không truy cứu nhà Trần Nhị?"
Thôn dân thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng lo lắng trên gương mặt biến mất, chỉ còn lại sự háo hức chờ xem náo nhiệt. Cho dù chỉ là tiểu thư nhà viên ngoại trên trấn bị ôm nhầm, lưu lạc về nông thôn, đã là chuyện lạ cho thiên hạ bàn tán. Huống chỉ là Hầu phủ thiên kim?
Có người đi vào trong viện, định hỏi thăm Đỗ Kim Hoa một chút, vừa rồi quý nhân nói cái gì, lại nhìn thấy con chim sẻ rơi ra từ tổ phượng hoàng kia.
"Trong nhà có nhiều việc, không tiện tiếp mọi người." Đỗ Kim Hoa trực tiếp cự tuyệt, đứng trong sân đuổi người.
Có người da mặt dày nhất định góp lời: "Nhị tẩu, thân thể tẩu có khỏe hơn không? Nghe nói tẩu bệnh, trong nhà lại không được yên, chúng ta còn chưa qua thăm được."
Vừa nói, mắt lại không ngừng hiếu kỳ nhìn vào trong phòng.
Đỗ Kim Hoa sắc mặt trầm xuống: "Không cần phiền mọi người quan tâm!"
"Ây da, cùng là đồng hương, cần gì khách khí?" Một nữ phụ tron mắt đảo loạn, rướn người nhìn vào trong nhà.
"Được rồi, được rồi!" Lúc này, đại thẩm từ ngoài bế hài tử đi vào trong viện, đem hài tử đặt ở trên mặt đất, giơ tay đuổi khách;'Huynh đệ của ta bận không chào hỏi được, mọi người về đi, về đi, ngày khác thuận tiện rồi nói chuyện."
Nàng ta nói năng hào sảng, đuổi khách cũng không sợ mất lòng, dân dần mọi người cũng giải tán.
Đỗ Kim Hoa thở dốc một hơi, đứng ở trong sân, nhìn chằm chằm trước mắt. Bà đau đớn thắt ruột thắt gan, đã cực kỳ khổ sở, những người này còn muốn xem náo nhiệt, thật đáng hận!
Khi đoàn xem náo nhiệt rời đi sạch sẽ, đại thẩm cúi xuống bế hài tử lên, nhìn thoáng qua trong phòng, nói: "Hài tử trong nhà đã trả về chưa?"
"Ân." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến nữ nhi mình ngồi ở trong phòng, không khỏi nhớ đến dưỡng nữ nửa tháng trước bị mang đi, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Đại thẩm ôm hài tử lên, rút ngón tay nhỏ ngậm trong miệng nó ra, nói: "Ngươi cũng đừng quá khó chịu, đây chính là số mệnh."
Một bên là mang thai mười tháng sinh ra, một bên là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mười lăm năm, lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, nàng ta cũng hiểu được.
"Tốt xấu gì hài tử nhà mình cũng được trả về." Đại thẩm lại nói. Mất đi một đứa nữ nhi lại đưa ve một nữ nhi, cũng không tính là quá thua thiệt.
Không nói thì không sao, vừa nói ra, Đỗ Kim Hoa trong lòng càng cảm thấy khó chịu!
Dưỡng nữ được Hầu phủ đón về, mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng biết nàng là tới nơi giàu sang, sau này sẽ là Hầu phủ thiên kim, sẽ được ăn ngon mặc đẹp có kẻ hầu người hạ, nên dù bà khó chịu đến đâu vẫn muốn nàng được sống tốt. Nhưng nữ nhi ruột thì sao? Nói đuổi là đuổi!
"Ta hiểu." Đỗ Kim Hoa gật đầu.
Đại thẩm liếc nhìn bà một cái, vỗ vỗ hài tử trên người, nói: "Vậy ta không nói nhiều, đi về."
Đại thẩm còn nghĩ nếu bà là Hầu Phủ phu nhân, căn bản sẽ không trả lại hài tử. Ôm nhầm thì sao? Hài tử bên cạnh mười lăm năm, mắt nhìn thấy sắp xuất giá, cũng không phải không có nổi của hồi môn. Cả hai hài tử, bà đều nuôi hết! Hầu phủ vẫn là hẹp hòi, mười lăm năm tình cảm, nói đuổi là đuổi. Nhưng Đại tẩu cũng không thể nói với Đỗ Kim Hoa như vậy, sẽ đ.â.m vào lòng người làm phụ mẫu.
"Đại tẩu đi thong thả" Đỗ Kim Hoa đi tới cửa hàng rào, khi mọi người đi xa, bà mới quay người trở về.
Trong phòng, thiếu nữ áo gấm vẫn ngồi bên bàn, y phục phong thái, thần sắc dáng vẻ không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
"Ngươi, ngươi tên gì?" Cuối cùng, Đại tẩu lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí trì trệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT