Nếu mẹ ruột của Tiền Bích Hà vẫn còn, Đỗ Kim Hoa lập tức gọi

mẹ ruột nàng tới để khuyên nhủ. Nhưng mẹ ruột nàng đi sớm,

nhà mẹ đẻ Tiền Bích Hà không đáng tin cậy, chuyện gì cũng phải

để Đỗ Kim Hoa nói, có vẻ bà ki bo, không cho con dâu ăn cơm.

Đây không phải là điều Đỗ Kim Hoa phiền lòng nhất, bà nắm

tay khuê nữ, khổ sở vô cùng: "Nàng không thể bớt lo, nàng chỉ

cần nghe lời hơn một chút, nương có thể đến chăm sóc cho con."

Bà muốn chăm sóc cho Bảo Nha Nhi! Bảo Nha Nhi không có

mẹ chồng, cần nhiều người chiếu cố.

Một người là con dâu, một người là con gái ruột, nhưng lại

mang thai cách nhau có hai tháng. Đợi đến khi còn sinh, cũng là

chuyện chân trước chân sau. Bà chăm sóc cho Tiền Bích Hà ở cữ

xong, mới có thể thoát thân đến chăm sóc cho Bảo Nha Nhi.

"Nương, người đừng lo lắng cho con." Trần Bảo Âm đành phải

khuyên nhủ: "Con ở trong kinh thành, vạn sự đều rất tiện nghi.

Cố Đình Viễn lại là một người cẩn thận, nương phải biết, cách

một thời gian hắn lại mời đại phu đến, khám cho con một lần,

không thể thỏa đáng hơn."

Không thể không nói, đứa con rể này vẫn làm cho Đỗ Kim Hoa

hài lòng, bà rốt cục buông tay khuê nữ ra: "Ai, đợi qua thời gian

này."

Trần Bảo Âm suy nghĩ một chút, nói: "Nương, con ở kinh thành

còn có một tòa trạch viện, nhị ca cũng muốn đến kinh thành ở..."

"Con đừng để ý tới nó." Đỗ Kim Hoa cắt ngang nói: "Hắn

muốn lên trời, liệu có bay lên được không?"

Trần Bảo Âm cười nói: "Nương, con không nói đến nhị ca. Tiểu

viện kia không lớn, nhưng có thể chứa hai gia đình, là nơi con và

Cố Đình Viễn, Cố tỷ tỷ, Lan Lan ở lúc trước. Con nghĩ, đại tẩu như

vậy, không khỏi khiến người ta lo lắng. Không bằng nương, phụ

thân, cùng với đại ca đại tẩu đều ở lại đây, có việc gì cũng thuận

tiện chiếu cố?"

Đỗ Kim Hoa nghe xong, muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng

lời nói đến bên miệng, bà lại do dự.

Thật sự là cái bụng của Tiền Bích Hà quá dọa người. Lúc này

mới khoảng năm tháng, đã lớn như vậy, đến khi sinh thì thành cái

dạng gì?

"Phải gọi đại phu kinh thành đến khám một chút." Nàng nói.

Sự việc tạm thời được quyết định.

"Quay đầu còn phải nói với nhị ca, bảo ca ca đừng tức giận."

Trần Bảo Âm cười nói: "Chờ đại tẩu sinh, đổi lại ca ca đến ở."

Đỗ Kim Hoa cười nhạo nói: "Hắn mới không nỡ rời nhà, ngươi

cứ thuận miệng nói như vậy, nghe xem hắn nói gì."

Trần Nhị Lang không phải là người có dã tâm lớn, hắn chỉ

muốn có một tòa trạch viện trên trấn, đạt được rồi sẽ thỏa mãn.

Bây giờ đang làm kinh doanh trong trấn, kiếm được một ít tiền,

hắn rất là hài lòng.

Sự thật chứng minh, Đỗ Kim Hoa không hiểu con trai út như

mình tưởng. Hoặc nói cách khác, con người có thể thay đổi bất cứ

lúc nào.

"Muội nói cái gì, Bảo Nha Nhi?" Ánh mắt Trần Nhị Lang sáng

quắc: "Nhị ca nhớ kỹ, muội không thể lừa nhị ca!"

Trần Bảo Âm cười nói: "Sao muội có thể lừa gạt ca ca? Ca ca

chính là nhị ca ruột của muội."

Trần Nhị Lang nhất thời vui sướng: "Ai! Muội muội ruột của

ta!"

Đỗ Kim Hoa tức giận: "Ngươi đến kinh thành làm gì? Ngươi có

thể làm gì?"

Trần Nhị Lang lúc này mới đắn, nói: "Kinh thành nhiều người

như vậy, có cung có cầu , nào có chuyện không cần người?" Nếu

hắn đến kinh thành làm việc, bảo đảm kiếm được nhiều tiền hơn

trong trấn.

Đỗ Kim Hoa không còn gì để nói nữa.

"Bảo Nha Nhi, muội yên tâm, nhị ca không uổng công ở lại với

muội, nhị ca trả tiền cho muội, coi như là thuê sân nhà của

muội." Trần Nhị Lang vỗ ngực nói.

Trần Bảo Âm cười nói: "Nhị ca nói như vậy, không phải là quá

khách khí hay sao?"

Đỗ Kim Hoa và Trần Nhị Lang ở kinh thành mấy ngày, thấy

Trần Bảo Âm hết thảy đều tốt, Cố Thư Dung chăm sóc cho nàng

rất chu đáo, Cố Đình Viễn cũng trước sau như một tốt tình, họ

mới yên tâm trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play