Nhưng Đỗ Kim Hoa yêu nàng, hết lần này tới lần khác muốn

nói cho nàng nghe. Mỗi lần gặp nàng đều phải nói.

"Nương, mau nói cho con biết nương nhớ con đi." Nàng dựa

vào trong lòng Đỗ Kim Hoa, úp mặt vào bụng bà, ngửi mùi dầu

mỡ cùng mùi bồ kết còn sót lại trên quần áo bà: "Nương không

nghĩ rằng con không có ý định sinh hài tử."

Đỗ Kim Hoa: "..."

Bà giơ tay lên, nhưng nhìn thấy thân hình nữ nhi mảnh khảnh

yếu ớt, lại không khỏi thở dài, đôi thành ôm lấy nàng: "Nương

ngày ngày nhớ con, đêm đêm cũng nhớ con, ăn cơm cũng nhớ,

cho gà ăn cũng nhớ."

Bà chỉ có mỗi một nữ nhi này, lại gả đi xa, sao có thể không

nhớ?

Nữ nhi này thông minh, lại bướng bỉnh, còn tâm cao khí ngạo,

Đỗ Kim Hoa lo lắng nàng chịu thiệt thòi, bị người ta khinh bỉ.

Trần Bảo Âm nghe vậy không khỏi nheo mắt lại, nhe răng

cười, ôm chặt lấy bà nói: "Con không nhớ nương, nương chịu

thiệt rồi! Hì hì!"

Đỗ Kim Hoa không chút nào buồn bực, cụp mắt nhéo nàng

một cái, nói: "Nếu con nhớ ta mới là không có có tiền đồ. Kinh

thành phồn hoa như thế nào chứ? Con còn là quan viên phu

nhân, nếu có thời gian nghĩ đến nương thì đúng là không có tiền

đồ, rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm, nương nhất định phải

mắng con."

"Cái gì vậy chứ?" Trần Bảo Âm ngược lại trở nên không vui,

ngồi dậy nói: "Nương không biết đó thôi, con rất có tiền đồ đó!"

Nàng viết thoại bản, kiếm được rất nhiều tiền, nhiều người đã

viết thư nói thích đọc nó.

Nàng còn đi yết kiến hoàng hậu, được hoàng hậu yêu thích.

Nếu nói nàng không có tiền đồ thì như thế nào mới gọi là có

tiền đồ? Trần Bảo Âm không vui nói: "Con nhớ nương! Làm gì

cũng nhớ nương! Ăn thịt ăn bánh cũng nhớ nương! Xem kịch

cũng nhớ nương! Vào cung gặp quý nhân cũng nhớ nương! Con

còn chưa cho nương hưởng phúc đâu!"

Đỗ Kim Hoa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.

Dưới ánh nến, ánh mắt nàng mềm mại như bông, đường nét

khuôn mặt dịu dàng đến khó tin, bà nhẹ nhàng nói: "Bảo Nha,

nương sẽ hưởng phúc của con."

Kinh thành.

Lại một trận tuyết dày rơi xuống, mái hiên ngọn cây phủ đầy

tuyết trắng, nam phụ lão ấu ra ngoài đều mặc quần áo thật dày,

tiểu hài tử còn đội đủ loại mũ bông.

Một thanh niên cao gầy, dáng đi mạnh mẽ, chỉ mặc một lớp áo

mỏng đi trên đường, đặc biệt bắt mắt.

Tóc hắn ta lòa xòa vài sợi, nhìn qua mười phần phóng túng.

Mang theo một cái túi dài, bẩn thỉu, không biết đựng cái gì. Râu

ria xồm xoàm, mặt mũi phong trần, nhìn qua không phải người

tốt lành gì.

"Tiểu tử, ngươi tìm ai?" Người hàng xóm nhìn thấy một người

dừng lại trước cửa nhà Cố gia liền lên tiếng hỏi thăm.

Trương Cẩn nhìn ổ khóa trên cánh cửa tiểu viện nhà họ Cố, nụ

cười trên miệng nhạt đi, hắn ta quay đầu lại trả lời: "Ta là người

hầu của Trương gia, phụng mệnh chủ nhân tới tặng lễ vật cho

một vị phu nhân họ Cố."

Tặng lễ vật? Ai lại để lễ vật một chiếc túi bẩn thỉu như vậy?

Hàng xóm nghi hoặc, nhưng vẫn là trả lời: "Có lẽ ngươi nhớ lầm,

gia chủ này họ Cố, nhưng không có phu nhân họ Cố nào cả."

Trương Cẩn khẽ giật mình, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến

mất.

Cố Thư Dung đang ngồi trong sân, Kim Quất nằm dưới chân

nàng ấy, nàng ấy một tay nhẹ nhàng gãi lưng Kim Quất, lặng lẽ

nhìn lên màn đêm.

Có tiếng pháo nổ, trong thôn người lớn trẻ nhỏ hò hét ầm ĩ,

khiến cho khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Nhưng nàng ấy không tham gia, cũng không muốn tới nơi náo

nhiệt. Nhìn những ngôi sao trên khắp bầu trời, mỗi ngôi sao thật

nhỏ bé, không ai chú ý tới. Giống như nàng ấy chỉ là một hạt bụi

trên thế gian này.

Mà một hạt bụi như nàng ấy lại có phiền não không giống như

hạt bụi. Năm nay, nàng ấy đã hai mươi tám tuổi. Ở tuổi này nếu

là chồng con đề huề thì không có gì phiền não. Nhưng mà...

Nội tâm nàng ấy trống rỗng, hoang vắng mờ mịt, chỉ cảm thấy

mình như cánh lục bình trên mặt nước, không thể bén rễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play