Hỉ công công đi vào với nụ cười trên môi nói: "Nô tài phụng ý

chỉ hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, đến tặng quà năm

mới cho Cố đại nhân và phu nhân."

Vừa nói hắn ta vừa vẫy tay ra hiệu cho đám tiểu thái giám đi

vào.

Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, vội vàng tránh đường.

"Cái này, cái này là thế nào?" Nàng được súng ái mà sợ hãi

nói.

Hỉ công công cười nói: "Cố đại nhân trung thành với hoàng

thượng, hoàng thượng đều nhìn thấy. Cố phu nhân giúp hoàng

hậu vui vẻ cũng là công lao, hoàng thượng và hoàng hậu đều

đánh giá cao nỗ lực của hai người."

"Hoàng Thượng, nương nương..." Trần Bảo Âm cảm động

không biết nên nói gì cho phải.

Cố Thư Dung và Lan Lan rót nước, chiêu đãi mấy vị công

công.

Năm mới sắp đến, trong cung có rất nhiều việc, Hỉ công công

là người bận rộn, giao đồ xong vội vàng rời đi, trước khi đi chỉ gói

ghém một túi nhỏ đậu phòng đường.

Nếu người khác lãnh đạm hắn như vậy hắn ta nhất định phải

ghi nhớ trong lòng. Nhưng họ Cố này, mọi người đều biết Cố đại

nhân rất nghèo.

"Cổ phu nhân không cần tiễn, Tiêu Hi Tử đi đây." Hỉ công công

dẫn người nhanh chóng rời đi, trên tuyết lưu lại một đoàn dấu

chân.

Trần Bảo Âm trở lại trong viện

"Cô cô, thật là nhiều đồ." Lan Lan chỉ vào trong hộp quà trong

sân, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.

Là của hoàng thượng hoàng hậu ban cho nhà bọn họ!

"Ừ." Trần Bảo Âm mỉm cười, xoa đầu cô bé rồi đi vào nhà xem

danh mục quà tặng.

Nàng và Cố Đình Viễn thậm chí còn không được coi là những

người tôn quý, chức quan của Cố Đình Viễn còn cách chữ "quý"

này rất xa. Hoàng thượng và hoàng hậu ban thưởng cho họ vào

lúc này, có thể nói là mười phần ưu ái.

Danh mục quà tặng rất dài, bao gồm thực phẩm, vải vóc, thư

tịch, trân châu, văn phòng tứ bảo tất cả đều là đồ dùng vô cùng

thiết thực.

Ngoài ra còn có năm trăm lạng bạc.

"Hoàng thượng nhân từ, nương nương hậu ái." Trần Bảo Âm

hướng hoàng cung cúi đầu thật sâu.

Khi Cố Đình Viễn đi quan sai bên ngoài về tới nhà, Trần Bảo

Âm phủi tuyết trên vai hắn, hào hứng nói: "Năm sau chúng ta có

thể mua trạch viện rồi!"

Họ đã có một số tiền tiết kiệm, bổng lộc mỗi tháng của Cố

Đình Viễn không tiêu hết, tiền công viết thoại bản của Trần Bảo

Âm, năm trăm lượng được hoàng đế và hoàng hậu ban thưởng.

Góp lại đủ mua một toà tiểu viện ở kinh thành rồi!

"Cái này. . ." Cố Đình Viễn không khỏi có chút giật mình.

Mua một tiểu viện sao?

Dựa theo kế hoạch của hắn, năm sau hoàng đế vi phục xuất

cung sẽ gặp nguy hiểm, ngày đó hắn tình cờ nghỉ ngơi, đụng phải

hoàng đế đang lúc chật vật, hắn lập được công cứu giá. Cũng ở

kiếp trước, hoàng đế hỏi hắn muốn ban thưởng gì, hắn nói muốn

một tòa trạch viện.

"Đều là công lao của phu nhân." Hắn cúi người nghiêm túc

hành lễ.

Mua tiểu viện thì mua tiểu viện. Cũng không mâu thuẫn gì với

việc sang năm lập công cứu giá. Ai lại ngại có nhiều trạch viện

chứ?

"Chàng cũng có công." Trần Bảo Âm cười đỡ hắn đứng thẳng

lên "Không có đại nhân, làm sao có Cố phu nhân chứ?"

Hai người khen ngợi lần nhau, đều cảm thấy ngạc nhiên thích

thú trước vận may trời cho.

Vài ngày sau, Hàn Lâm viện được nghỉ lễ.

Cố Đình Viễn đã thuê một chiếc xe ngựa đưa người nhà về

Trần gia thôn.

Hắn và tỷ tỷ đã không có thân nhân nên luôn coi Trần gia như

nhà của mình. Mỗi năm tới dịp lễ tết, họ đều tới Trần gia.

Trước khi rời kinh thành, nàng sai người mang một bao y phục

khác vào cung. Chính tay Trần Bảo Âm và Cố Thư Dung đã cùng

nhau may vá, hiếu kính hoàng hậu cùng tiểu công chúa.

Mặc kệ hoàng hậu và tiểu công chúa có cần hay không, đều

phải bày tỏ tấm lòng. Ban thưởng năm trăm lượng không nói,

hoàng hậu là đại ân nhân đối với Trần Bảo Âm.

Thanh danh của Trần Bảo Âm không tốt, cho dù có Giang Diệu

Vân và Lý Giao Nhi làm bằng hữu, vẫn có rất nhiều người coi

thường nàng. Huống chi, nàng còn đắc tội với Phùng phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play