Hoàng hậu cười yếu ớt nói: "Nhưng ngươi đã ăn hết khẩu

phần của năm người sao?"

Mặt Trần Bảo Âm không đổi sắc nói: "Còn chưa, nhưng sắp

rồi."

Đã bắt đầu đến mùa đông, tới cuối năm còn xa sao?

Nàng trả lời như vậy, không có một lỗ hổng nào. Toàn bộ bầu

không khí Diên Xuân cung nhanh chóng sinh động đứng lên.

Ở bên ngoài, Hoàng Thượng không đi xa. Chắp tay đứng ở

trên đường, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười, sắc mặt

không khỏi thả lỏng. Hắn quay đầu, hỏi Hỉ công công bên người:

"Trần thị này thực sự thú vị như thế nào? Ngày nào Trẫm cũng

làm bạn với hoàng hậu, cũng không thấy nàng cười vui vẻ như

thế. Nàng vừa tới, hoàng hậu liền cười ra tiếng."

Hỉ công công đáp: "Thú vị hay không thì nô tỳ không biết.

Nhưng nàng chính là phụ nhân ngoài cung, kiến thức khác biệt

cùng trong cung, có lẽ là nương nương thấy mới mẻ."

Hoàng Thượng khẽ cười, nhấc chân đi về phía thư phòng:

"Trẫm không phải là vì thấy mới mẻ nên mới triệu nàng tiến cung

sao?"

Hỉ công công bước nhanh đi theo phía sau: "Tấm lòng của

Hoàng Thượng đối với nương nương là tấm lòng thành, cảm thiên

động địa."

Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thượng xẹt qua ý cười.

Cảm tình của hắn cùng với hoàng hậu tất nhiên là không phải

bình thường.

Hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi biết nói chuyện."

Một bên khác, Diên Xuân cung.

"Không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ triệu ngươi tới."

Sau khi cười xong, hoàng hậu cho cung nhân lui, chỉ chừa lại

tâm phúc Trịnh ma ma, thở dài: "Ta muốn triệu ngươi tới, suy đi

nghĩ lại, đều nhịn được."

Nghe nói như thế, Trịnh ma ma ngẩng đầu, trên mặt có chút

động, có không đành lòng.

Trần Bảo Âm cũng nghe thấy kỳ quái, nàng cẩn thận nói:

"Nương nương, nếu như khó chịu thì thần phụ nguyện ý tiến cung

bồi nương nương nói chuyện."

"Ngươi là đứa trẻ ngoan." Hoàng hậu khẽ cười nói.

"Lời này của nương nương giống như trưởng bối nhà thần

phụ." Trần Bảo Âm cẩn thận nhìn sang: "Thần phụ thấy, niên kỷ

nương nương cũng chỉ hơi chênh lệch so với thần phụ?"

Năm nay Hoàng Thượng hai mươi, hoàng hậu có thể lớn bao

nhiêu?

Năm nay Trần Bảo Âm mười bảy, thực sự không thể đảm

đương hai chữ "đứa trẻ" này.

Hoàng hậu liền cười nói: "Tâm tư ngươi thanh tịnh, cho thấy

rõ tuổi còn nhỏ."

Không giống nàng, trải qua rất nhiều chuyện ở trong cung, chỉ

cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, người đều già rồi.

Vốn là nàng không nên nói những lời này, nhưng gần đây ăn

không ngon ngủ không ngon, cả người căng cứng đến kịch liệt,

không nhịn được liền tiết lộ vài câu.

"Nương nương có phiền muộn trong lòng sao?" Trần Bảo Âm

nháy mắt nhẹ, nhìn qua gương mặt hoàng hậu, muốn nói lại thôi.

Hoàng hậu liền hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Chuyện này..."

Trần Bảo Âm do dự: "Không thể để cho người khác nghe thấy."

Hoàng hậu nói: "Trịnh ma ma không phải người bên ngoài."

Trần Bảo Âm nhìn Trịnh ma ma một chút, rất ngượng ngùng,

lắc đầu: "Không được." Đây là lời nói quan trọng gì chứ, ngay cả

Trịnh ma ma cũng không thể nghe?

Hoàng hậu nghĩ trách cứ nàng, không được vô lễ. Liền nghe

nàng nói: "Trịnh ma ma không cần né tránh, chính là tránh, thần

phụ cũng không thể nói thẳng, chỉ dám mở miệng nói nhỏ ở bên

tai."

Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Trịnh ma ma một chút, sau đó thu

hồi lại: "Ngươi tiến lên đây."

"Nương nương." Trịnh ma ma muốn ngăn cản.

Nhưng bây giờ hoàng hậu chỉ muốn tùy hứng, thế là đưa tay

vẫy vẫy, gọi Trần Bảo Âm tiến lên đây.

"Vâng." Trần Bảo Âm lập tức đứng lên, đi về phía trước, bám

vào bên tai hoàng hậu, nói một câu.

Hoàng hậu nghe xong, con mắt lập tức trợn to, một hồi lâu

trên mặt đều không lộ vẻ gì.

Từ từ, nàng phản ứng lại, khắp mặt đỏ ửng.

"Ngươi, ngươi..." Nàng chỉ vào Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm lui về, quy quy củ củ ngồi xuống, một bộ dáng

trung thực: "Nương nương, ngài thử xem, có tác dụng."

Mặt Hoàng hậu càng đỏ hơn, nhịn lại nhẫn, vẫn là không nhịn

được, xì nàng một ngụm: "Hồ nháo!"

Để Hoàng Thượng thổi tim cho nàng? Đây không phải hồ nháo

sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play