Lôi kéo tay Trần Bảo Âm đi vào trong nhà: "Ngồi xe một

đường, mệt muốn chết rồi đúng không? Nhanh nghỉ một lát, ta đi

nấu nước sau đó các ngươi tắm một phen."

Còn nói: "Biết các ngươi trở về, ta đã làm một ít đồ ăn, rửa

mặt xong chúng ta ăn cơm."

Nàng đã làm thử một ít bánh Trung thu, còn chưa ăn hết, để

lại một ít cho họ nếm thử Còn có một số món điểm tâm, trong

nhà không có người ăn, nhưng nàng đã quen làm, cũng làm mấy

bàn, gửi một chút về cho quê nhà, để lại cho đệ đệ Bảo Âm Lan

Lan giữ lại.

"Thật tốt." Trần Bảo Âm liên tục gật đầu, trên mặt không giấu

được nụ cười. Mặc dù rất nhớ nhà, nhớ Đỗ Kim Hoa, nhưng vẫn

là kinh thành thoải mái nhất! Cái gì mà mang thai hài tử cũng đã

sớm bị nàng bỏ ra sau đầu, bị gió thổi không biết đã trôi đến nơi

nào.

Tết Trung thu xong, Cố Đình Viễn vẫn đi làm như thường lệ.

Trần Bảo Âm thì bị Giang Diệu Vân sai người đưa đến Giang

phủ.

"Chuyện gì thế?" Nàng hỏi Giang Diệu Vân.

Giang Diệu Vân lấy ra một tờ tờ đơn, cho nàng nhìn: "Đây đều

là lễ vật đưa cho "Xuân Nhật Tiên Trà"."

Qua Trung thu, có một số độc giả không chỉ đưa thư mà còn

tặng quà lễ trung thu, như bánh Trung thu, rượu ngon, trà ngon.

Trong đó có không ít các phu nhân tiểu thư bọn họ quen bắt

mang quà đến nhờ Giang Diệu Vân tặng cho Xuân Nhật Tiên Trà.

Giang Diệu Vân không dám để cho quản sự đưa, sợ làm lộ đường

đi cho nên để ở trong phủ, kêu người ghi chép ra giấy cho Trần

Bảo Âm nhìn.

"Xử trí như thế nào, ngươi nói thử xem." Nàng nói.

Trần Bảo Âm đã đọc xong, khóe miệng lộ ra một chút ý cười,

nói: "Đều mang trở về đi."

"Được." Giang Diệu Vân thống khoái gật đầu.

Ngoại trừ danh mục quà tặng bên ngoài, còn có một xấp thư.

Trần Bảo Âm chậm rãi mở ra, bắt đầu đọc: "Có người muốn

xem kết cục phân tuyến?"

"Ngươi muốn viết thì viết, không muốn viết thì không viết."

Giang Diệu Vân nói.

Trần Bảo Âm chỉ suy tư một chớp mắt, liền nói: "Viết. Nhưng

mà không cần tiền nhuận bút."

"Ngươi không cần sao?" Giang Diệu Vân kinh ngạc nói.

Trần Bảo Âm nói: "Lỡ như không gạt được, sau này các nàng

biết là ta thì ta cũng không còn mặt mũi nào."

Nàng cùng các nàng giống nhau, nàng không thua kém bất kỳ

ai khác.

Nhưng nếu như nhận quà tặng và lễ vật của các nàng thì lại là

một chuyện khác.

Giang Diệu Vân suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nói: "Vậy cũng

không nên, dù sao thì bây giờ ngươi cũng không thiếu tiền."

Nàng nháy mắt mấy cái, nói: "Có một tin tức tốt nói cho

ngươi."

"Cái gì?" Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên nói.

Giang Diệu Vân đắc ý nâng cằm, nói: "Ta cùng với mẫu thân

nói, thoại bản của ngươi bán không tệ, sẽ tăng tiền nhuận bút

cho tác phẩm tiếp theo của ngươi."

"Đa tạ." Trần Bảo Âm phốc cười.

"Ngươi không hỏi là bao nhiêu?" Giang Diệu Vân vỗ vỗ cái bàn,

bảo nàng nghiêm túc chút.

Trần Bảo Âm liền hỏi: "Tăng tới bao nhiêu?"

"Năm trăm lượng, hoặc mười phần trăm lợi nhuận."

Giang Diệu Vân nói: "Mẫu thân của ta nói, ngươi tự chọn."

Trần Bảo Âm trừng to mắt, cả người đều sợ ngây người, rất

không tiền đồ mà bóp chính mình một: "Ta không nằm mơ giữa

ban ngày đấy chứ?"

"Dù sao thì ngươi cũng phải cảm ơn ta, vì ta là người đã đề

nghị với mẫu thân." Giang Diệu Vân nói, tiếp đó cũng bóp nàng

một cái: "Không tệ, ngươi không phải đang nằm mơ. Mau mau

viết đi, cầm phí nhuận bút đi đổi nhà. Ở đây nhỏ như vậy, quá tồi

tàn."

Trần Bảo Âm nghe xong, dở khóc dở cười.

Đại tiểu thư còn chê nàng ở viện tử nhỏ, há không biết, căn

nhà nhỏ như vậy vẫn còn phải đi thuê đấy.

"Đa tạ Diệu Vân." Nàng ôn nhu nói, nắm lấy tay Giang Diệu

Vân: "Ngươi thực sự là người bạn tốt nhất của ta!"

Giang Diệu Vân đắc ý: "Đó còn cần phải nói."

Kế tiếp, Trần Bảo Âm liền vội vàng viết tác phẩm mới, hơn nữa

rút sạch phân tuyến viết về thỏ yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play