Không nói đến những cái khác, mười lăm năm trước nàng vẫn

là thiên kim Hầu phủ đấy, chỉ chớp mắt, liền biến thành con gái

người nhà nông. Ly kỳ không? Cho nên mới nói, vạn sự không thể

chỉ trước mắt.

"Ngài không thúc dục ta, như thế này vẫn tốt hơn."

Nàng ngả người ra sau, cả người nằm dài trên giường: "Con

không có mẹ chồng, dù thế nào thì Cố tỷ tỷ cũng chỉ là tỷ tỷ, ngài

không thúc dục con thì con sẽ bớt được chuyện phiền lòng."

Đỗ Kim Hoa đánh nàng một cái, nói: "Thúc dục ngươi là hại

ngươi sao?"

Ăn tết xong đã là mười tám, ở độ tuổi này thì bà đã sinh hạ

Trần Đại Lang. Nghĩ đến cái gì đó, bà lại hỏi: "Người chị chồng kia

của con còn chưa lấy chồng đâu? Cố Đình Viễn cũng không giới

thiệu những đồng liêu tốt của mình sao?"

Trần Bảo Âm nói: "Không thích hợp."

Nàng cũng thực phát sầu vì Cố tỷ tỷ.

Nếu là người mà Cố tỷ tỷ không muốn gả cho thì cũng thôi đi.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Cố tỷ tỷ thì vẫn rất muốn tìm nhà

chồng. Trần Bảo Âm không dám khuyên, chỉ có thể trấn an nàng,

đã nói cơm không sợ trễ, nhân duyên tốt chẳng mấy chốc sẽ tới.

"Ôi, người chị chồng kia của con đúng là khiến người khác

phát sầu." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến tướng mạo Cố Thư Dung, lại

ngẫm lại tuổi của nàng, không khỏi thở dài. Lập tức, lại hỏi:

"Không phải lúc trước có nhắc đến sao, nam nhân kia đang học

tại kinh thành sao? Thấy người không?"

Trần Bảo Âm vội vàng nhỏ giọng nói: "Gặp được. Nhìn dáng

người, thật đúng là không phải thứ tốt."

Kể lại chuyện gặp phải Phương Tấn Như với nương, tiếp đó

thổn thức nói: "Chúng con không dám nói cho Cố tỷ tỷ, sợ chọc

giận khiến nàng thương tâm."

Nam nhân kia, thật sự là một hỗn trướng, nếu Cố Thư Dung

thấy hắn ta thì nhất định sẽ giận không chỗ phát tiết, tức giận hại

sức khỏe sẽ không tốt.

"Con chó hư hỏng!"

Đỗ Kim Hoa liền mắng: "Chậm trễ người ta cả một đời, bị thiên

lôi đánh cũng đáng, hắn sẽ không thi không đậu công danh! Vào

trong ruộng đào phân đi thôi!"

Trần Bảo Âm nghe xong thì thực sự hâm mộ nói: "Nương, con

không có một cái miệng như người. Bằng không thì sẽ chẳng có

ai là đối thủ của con?"

Đỗ Kim Hoa nghe xong, tức giận nói: "Bẩn lão nương!"

"Chỗ nào chứ, khen ngài mà." Trần Bảo Âm cười hì hì nói.

Trần Đại Lang cùng Trần Nhị Lang lôi kéo Cố Đình Viễn nói

chuyện.

Lan Lan bị Tiền Bích Hà gọi đi, nắm tay, nhìn khuôn mặt khuê

nữ cũng trắng, tay cũng nhỏ, vóc người thay đổi, cái eo ưỡn

thẳng, tú lệ cao vút, không giống con gái nông gia mà ngược lại

có bộ dáng của một tiểu thư, không biết là vui đến mức nào.

"Nương."

Lan Lan dựa vào trong ngực nàng: "Người cùng cha có sống

tốt không?"

Tiền Bích Hà ôn nhu đáp: "Tốt, đều tốt. Nương đã tích lũy đồ

cưới cho con rồi đấy, chờ con trưởng thành, nương sẽ may cho

con một bộ đồ cưới rất thể diện, 10 dặm tám hương ai cũng

không sánh bằng con."

Lan Lan không có cảm giác gì với đồ cưới, không vui cũng

không xấu hổ, nàng chỉ nhìn ánh mắt Tiền Bích Hà, bên trong

cũng không đặc biệt vui sướng, vậy là đã biết cho em trai hay

không.

Nàng buông mắt xuống, nói: "Cảm tạ nương."

Cố Đình Viễn về tới quê nhà, có không ít hàng xóm láng giềng

tới bái phỏng, nhất là trưởng thôn. Cũng có rất nhiều hàng xóm

láng giềng tới bái phỏng hắn, tặng cho hắn bạc, bánh Trung thu,

các loại rượu.

Triệu Văn Khúc cũng tới, gọi người kéo một xe ngựa trở hộp

quà, còn cùng Cố Đình Viễn nói riêng một hồi.

"Hắn đã nói gì với chàng?"

Chờ Cố Đình Viễn trở về, Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi.

Cố Đình Viễn khẽ cười nói: "Nàng nhất định sẽ không đoán

được."

Trần Bảo Âm cảm thấy Triệu Văn Khúc có việc muốn nhờ.

Dù Cố Đình Viễn không phải là quan phụ mẫu nơi đây, nhưng

hắn nhậm chức tại Hàn Lâm viện, phẩm cấp còn cao hơn so với

Huyện lệnh, lại có thể diện kiến Thiên Tử, có thể nói chuyện với

Huyện lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play