Giang Diệu Vân vốn không tính cho nàng rất nhiều, nhưng

nghe nàng nói như vậy, vẫn hơi xấu hổ.

Chỉ là, xấu hổ thì xấu hổ, nàng ta vẫn là phân rõ công và tư:

"Nếu như thế, ta để quản sự tới nói với ngươi."

"Được." Trần Bảo Âm gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi,

Diệu Vân."

Giang Diệu Vân xua tay: "Bằng hữu mà, không cần khách khí."

Hai người nói chuyện một lát, đã nói đến sau yến hội lần

trước, rất nhiều người đều hỏi thăm tình hình ngày ấy, Giang Diệu

Vân đắc ý không thôi: "Chỉ cần không nói cho các nàng, chờ in

sách ra, ta còn muốn để các nàng mua."

Chờ các nàng xem xong phần trên, khi nhớ mãi không quên

phần dưới, nàng ta đã sớm xem xong bản thảo sách, nghĩ thôi đã

vui sướng rồi!

Ba ngày sau, quản sự tiệm sách tới tìm Trần Bảo Âm nói phí

nhuận bút.

Trần Bảo Âm vừa lúc sửa sang lại xong bản thảo bộ sách trên,

giao cho Từ quản sự xem qua, quản sự nói: "Hành văn tuy non

nớt, thắng ở hoạt bát thú vị. Nếu dựa vào quy củ tiệm sách, chỉ

có thể cho ra phí nhuận bút mười lăm lượng. Nhưng tiểu thư là

bạn tốt của nữ nhi phu nhân nhà chúng ta, nên xem xét cho hai

mươi lượng."

Hành văn non nớt? Trên mặt Trần Bảo Âm ửng hồng, trong

lòng xấu hổ. Trách nàng đã từng không đọc sách, văn chương

kém cỏi. Nếu là Cố Đình Viễn tới viết, khẳng định không chỉ là giá

cả này.

"Cảm ơn." Nàng khẽ gật đầu, tiếp nhận.

Quản sự mang bản thảo sách đi, sau khi Trần Bảo Âm tiễn

khách, đã đưa hai mươi lượng bạc cho Cố Thư Dung xem: "Tỷ tỷ,

chúng ta có tiền ăn."

Sau khi Cố Thư Dung từ vào kinh, bởi vì giá của đồ ăn mà

thường xuyên lo âu, còn đốt đèn làm thêu sống. Nàng ấy không

cho nói, nhưng Lan Lan và nàng ấy ở một phòng, lặng lẽ nói cho

Trần Bảo Âm.

"Tỷ bớt làm đồ thêu kiếm sống đi, đôi mắt quá tổn thương

rồi." Trần Bảo Âm ra vẻ nghiêm túc nói.

Cố Thư Dung biết nàng bán bản thảo sách, vô cùng vui mừng:

"Bảo Âm thật sự có thể làm."

Nàng viết một bộ sách, phải tốn hơn ba tháng. Bộ trước bán

hai mươi lượng, bộ sau sẽ không ít hơn cái này. Một năm chỉ viết

một bộ, cũng có mấy chục lượng bạc rồi!

"Thêm đồ ăn, buổi tối thêm đồ ăn!" Nàng ấy vui sướng nói.

Chạng vạng, Cố Đình Viễn trở về nhìn thấy một bàn đồ ăn

phong phú, hắn nhướng mày nói: "Có chuyện vui gì sao?"

"Bảo Âm, muội nói đi." Cố Thư Dung nháy mắt.

Trần Bảo Âm nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy ý cười: "Bản thảo

sách của ta được bán đi!"

Cố Đình Viễn biết nàng đang viết sách, có đôi khi nàng suy

nghĩ không thoải mái, còn sẽ trưng cầu ý kiến của hắn, nghe vậy

vui mừng nói: "Chúc mừng Trần tiên sinh, không biết bán được

bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi lượng!" Trần Bảo Âm nhướng mày nói: "May nhờ có

Giang Diệu Vân."

Cố Đình Viễn cầm đũa, gắp đồ ăn cho nàng, cười nói: "Trần

tiên sinh có cách kết giao bằng hữu."

"Phi." Trần Bảo Âm lườm hắn: "Bớt làm bẩn ta."

Nàng kết giao bằng hữu với Giang Diệu Vân là ôm mục đích.

Bao gồm tìm thương nhân sách của Giang Diệu Vân, cũng là vì

câu kia của nàng "Không để tâm" mà oán giận: "Ta để Cố Đình

Viễn tìm phương pháp, hắn rất bận rộn."

"Cũng không có bẩn." Cố Đình Viễn tươi cười ôn hòa, nhìn về

phía tỷ tỷ và Lan Lan: "Mọi người nói, có phải Trần tiên sinh có

cách kết giao bằng hữu hay không?"

Cố Thư Dung tận mắt nhìn thấy Bảo Âm xuống bếp nặn mì,

giao tế hơn nửa ngày, sau khi tiễn người đi miệng khô lưỡi khô

rót một hồ nước, nàng ấy gật đầu: "Bảo Âm tốt bụng, thông

minh, kết giao bằng hữu cũng tốt."

Lan Lan càng thẳng thắn gật đầu: "Cô cô lợi hại!"

Trần Bảo Âm nhìn ánh mắt mọi người trong nhà sáng ngời tràn

ngập yêu thích, không nhịn được mím môi cười: "Ăn cơm, ăn

cơm."

Nàng và Giang Diệu Vân kết giao bằng hữu, xác thật là ôm

mục đích. Nhưng Giang Diệu Vân đã thành bằng hữu của nàng,

nàng sẽ đối xử với nàng thật lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play