Vừa là thiên kim giả lại về quê, vừa là đương tiên sinh, hiện tại

còn viết thoại bản!

Cố tình, nàng viết những kiều đoạn đó còn rất có ý tứ. Giang

Diệu Vân và Lý Kiều Nhi nghe rất mê mẩn, quả thật không nghĩ

ra. Nếu không phải Cố gia quá mức đơn sơ, hai người quả thật

muốn ở lại, nói chuyện đêm khuya.

"Chờ ngươi viết xong, gọi ta xem đầu tiên." Trước khi đi, Giang

Diệu Vân nghiêm mặt nói. Lôi kéo tay Trần Bảo Âm, né tránh nói:

"Nếu ngươi có thể làm được, chúng ta vẫn là bằng hữu."

Trần Bảo Âm dùng kinh nghiệm phong phú của nàng, trí nhớ

thú vị chinh phục nàng ta. Giang Diệu Vân nhịn không được nghĩ,

ai sẽ chê cười nàng và Trần Bảo Âm kết giao bằng hữu?

Người chê cười đều là người không có ánh mắt. Trần Bảo Âm

chân thành lại thú vị, xứng làm bằng hữu của Giang nhị tiểu thư

nàng ta!

"Được." Trần Bảo Âm mỉm cười gật đầu, nhìn về xe ngựa Lý

Kiều Nhi đi phía trước: "Ta cho Kiều Nhi muội muội xem thứ hai."

Người đi vào trước là Giang Diệu Vân, nàng nhớ rất rõ ràng.

Lý Kiều Nhi lại không thèm để ý mình có phải thứ nhất hay

không, nàng ấy xoay người nói: "Vậy ta sẽ chờ."

Đứng ở cửa viện, Trần Bảo Âm nhìn theo hai chiếc xe ngựa rời

đi.

Cố Thư Dung nói đúng, nàng nên có bằng hữu chân chính. Lấy

thân phận của nàng, muốn kết giao bằng hữu với các tiểu thư

thiên kim, xa xa không đủ tư cách. Mà một chút hương dã tiểu

thực, cũng không thể lấy lòng các nàng. Về phần thoại bản

chuyện xưa, cũng chỉ có thể duy trì hữu hảo tạm thời.

Nàng tính kéo các nàng nhập bọn.

Giang Diệu Vân và Lý Kiều Nhi liên tiếp được mời, bị hỏi

chuyện xảy ra ngày đó.

"Không có gì." Lý Kiều Nhi trả lời như thế.

"Muốn biết? Ta càng không nói." Giang Diệu Vân nói như vậy.

Ai bảo các nàng không đi? Vậy không nói cho các nàng.

Miệng của Hai người nghiêm phong cẩn thận, khiến các tiểu

thư được mời nhưng không đến vô cùng tò mò.

"Chỉ là phu nhân của tiểu quan nghèo kiết hủ lậu mà thôi, có

thể chuẩn bị thứ gì tốt?" Có người nói.

Giang Diệu Vân lại không phải đồ ngốc, bị kích tướng đã mắc

mưu, nàng hỏi ngược lại: "Ngươi đã biết, còn hỏi cái gì?"

"Ngày ấy thân thể của ta không khoẻ mới không đi, muội muội

tốt, nói cho ta đi." Có người tư thái uyển chuyển hỏi.

Lý Kiều Nhi luôn là tính tình mềm mại, thanh danh bên ngoài

đều biết nàng dễ nói chuyện. Nhưng lần này, nàng cắn môi, vẻ

mặt khó xử lắc đầu: "Tỷ tỷ đừng làm khó ta."

Được.

Hai người kia, ai cũng hỏi không ra.

"Lui tới với một người như vậy, cũng không sợ bôi nhọ thân

phận." Có người không cao hứng, châm chọc nói.

Nếu là lúc trước, Giang Diệu Vân có lẽ để ý, nhưng hiện tại,

nàng ta không thẹn thùng chút nào: "Ai cũng không được nói bậy

nàng, bằng không đừng trách ta không lưu tình!"

Giang nhị tiểu thư nàng kết giao bằng hữu, không cho bất kì

kẻ nào bôi nhọ!

Việc này truyền tới trong tai các trưởng bối.

Giang Diệu Vân bị mẫu thân gọi đi, hỏi nàng: "Ta nghe nói,

con và thiên kim giả lúc trước của Từ gia kia lui tới?"

"Là có chuyện này." Giang Diệu Vân nói, nàng và mẫu thân

luôn luôn thân mật, cũng không cảm thấy bị chất vấn, còn hưng

phấn kéo tay mẫu thân nói: "Mẫu thân, giúp con một chuyện."

Giang phu nhân tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngài giúp con in một quyển sách!" Hai mắt Giang Diệu Vân

tỏa ánh sáng: "Ta muốn bán sách!"

Danh nghĩa của Giang phu nhân có một tiệm sách, mở khắp

đại giang nam bắc. Bà hơi nhíu mày, hỏi nữ nhi: "Sao bỗng nhiên

nghĩ đến bán sách?"

Giang Diệu Vân nói thẳng ra.

Ngày ấy nàng ta nghe Trần Bảo Âm nói nàng viết thoại bản,

cảm thấy rất thú vị, vài ngày trở về còn tâm tâm niệm niệm kế

tiếp.

Sau đó nàng nghĩ, Trần Bảo Âm viết thoại bản luôn muốn in.

So với tiện nghi cho thương nhân sách khác, sao không tiện nghi

cho nàng?

"Mẫu thân, câu chuyện này không tồi chứ?" Nói nội dung thoại

bản ra, mặt mày Giang Diệu Vân hớn hở nói: "Không thiệt được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play