Giang Diệu Vân lại rất cao hứng. Nàng không thiếu bạc, hai bộ

đầu diện mà thôi, hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhưng buộc

những người khác chảy máu theo, nhìn bộ dáng đau đứt ruột của

các nàng, lại làm cho nàng cao hứng không thôi.

Nhìn xem, nàng đã sớm nói qua, Trần Bảo Âm trở về, trong

kinh sẽ náo nhiệt hẳn lên.

Lễ vật mọi người tặng Trần Bảo Âm sẽ lục tục đưa đến cửa.

Chỉ có Thôi Như Thảo đáp ứng sau khi tan tiệc sẽ dẫn nàng đến

phường Ngọc Tú, bởi vậy sau khi tan tiệc, Trần Bảo Âm leo lên xe

ngựa của Thôi Như Thảo.

Dọc theo đường đi, Thôi Như Thảo nửa câu cũng không có,

sắc mặt lạnh lùng, cũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm.

Hai người vốn không có giao tình, hôm nay lại mất mặt trên

người Trần Bảo Âm, nàng căn bản cũng không muốn nhìn nàng

một cái.

Rất nhanh, xe ngựa dừng ở cửa phường Ngọc Tú.

"Vậy ta liền cung kính không bằng theo mệnh." Trần Bảo Âm

nói, xuống xe ngựa, đi vào Ngọc Tú phường.

Tiểu nhị nghênh đón: "Khách quan, mời ngài vào bên trong."

Trần Bảo Âm khoanh tay trước người, cằm khẽ nhếch lên:

"Đem mẫu đắt nhất của các ngươi trình lên cho ta."

Ngoài cửa, Thôi Như Thảo trong xe ngựa nghe được câu này,

nắm chặt khăn tay trong tay!

Tiện nhân! Trong lòng mắng nàng.

Trần Bảo Âm không biết xấu hổ, Giang Diệu Vân cũng là một

tiện nhân.

Mắng Giang Diệu Vân, còn có rất nhiều người. Bữa tiệc hôm

nay, hầu như tất cả mọi người mắng cô ấy. Vốn là, tặng đồ cho

Trần Bảo Âm, qua loa là được. Hết lần này tới lần khác Giang

Diệu Vân nói câu kia, làm cho các nàng không thể không chảy

máu, đáng ghét!

Ôm ba bộ y phục đắt nhất, giá trị chừng hơn một trăm lượng y

phục, Trần Bảo Âm đứng trước xe ngựa, nói với bên trong: "Đa tạ

Thôi tỷ tỷ hào phóng."

Thôi Như Thảo vén rèm xe lên một góc, lộ ra khuôn mặt băng

hàn như tuyết: "Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ nghe theo lời Giang

Diệu Vân nói. Trần Bảo Âm, ngươi không giống trước kia."

Nếu như là Trần Bảo Âm trước kia, mới khinh thường người

khác đặt thang cho nàng. Nhưng hiện tại Trần Bảo Âm, ngay cả bị

lão đối đầu Giang Diệu Vân lợi dụng cũng có thể mặt không đổi

sắc mà tiếp nhận.

"Cốt khí của ngươi đâu?" Thôi Như Thảo lộ vẻ châm chọc, nói

xong buông rèm xe xuống, không đợi Trần Bảo Âm trả lời, liền

nói: "Đi!"

Xe ngựa rất nhanh chạy qua trước mặt Trần Bảo Âm, càng đi

càng xa.

Hơn một trăm lượng bạc, Thôi Như Thảo không quan tâm. Chỉ

là, Trần Bảo Âm đều đã nghèo túng, còn có thể làm cho nàng mất

mặt, thật sự làm cho trong lòng nàng không vui!

Trần Bảo Âm ôm ba bộ quần áo, chậm rãi đi về nhà.

Khi về đến nhà, Cố Thư Dung kinh hoảng giữ chặt cô nói: "Bảo

Âm, cuối cùng muội cũng đã trở về!"

Bỗng nhiên có rất nhiều nha hoàn gã sai vặt, đưa tới từng hộp

lễ, nói là cho Bảo Âm. Cố Thư Dung không biết lý do gì, khẩn

trương không thôi.

Sau khi đám người Giang Diệu Vân tan tiệc, liền sai người đem

lễ vật đã hứa đưa tới. Không tặng không được, bị những người

khác biết, nhất định không có thể diện.

"Không có việc gì." Trần Bảo Âm nói, kéo tay Cố Thư Dung vào

phòng,"Đưa muội."

Đặt hộp quà lên bàn, tháo từng cái một ra.

Cùng Cố Thư Dung giải thích: "Hôm nay tỷ muội gặp mặt,

niệm tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thấy ta nghèo túng,

tặng muội một ít y phục và đồ trang sức."

Cố Thư Dung không biết nội tình, nghe vậy nhất thời thở phào

nhẹ nhõm, trên mặt mang theo vui mừng, nói: "Tỷ liền biết, Bảo

Âm tốt như vậy, sao lại không có bằng hữu?"

Trần Bảo Âm cảm thấy xấu hổ. Ho nhẹ một tiếng, nàng nói: "

Muội hơi mệt, nghỉ ngơi một chút."

"Được, muội nghỉ ngơi đi." Cố Thư Dung vội nói, đi ra ngoài,

đóng cửa lại.

Trong phòng tối lại.

Trần Bảo Âm ngẩn ngơ ngồi xuống, nhìn y phục hoa mỹ xếp

chồng lên nhau, cùng với trân châu bảo thạch đầy bàn.

Nàng thích nhất những thứ này, nhưng giờ phút này, nàng

chạm cũng không muốn chạm vào chúng một chút nào, giống

như chúng là tà vật gì, chạm vào sẽ đâm vào tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play