Nếu Ngân Lai, Kim Lai không có tiền đồ, chỉ học được một

chút bản lĩnh, thì sẽ quản lý điền trang, quản lý cửa hàng cho

hắn. Nếu như tổ tiên Trần gia phù hộ, hai hài tử này có tiền đố,

có thể vào triều làm quan, thì sẽ là giúp đỡ được hắn trong triều.

Cố Đình Viễn còn lâu mới thiệt thòi! Trần Bảo Âm còn nhớ khi

Cố Đình Viễn đưa ra vấn đề này, có mấy phần là muốn lay động

nàng. Còn có mấy phần là hắn nhìn ra người nhà Trần gia trung

thục thật thà có thể quản lý công việc cho hắn.

"Dù sao nương cũng không đồng ý!" Do dự một hồi, Đỗ Kim

Hoa lại từ chối.

Thấy nữ nhi còn muốn nói thêm gì đó, liền nói trước: "Khi nào

con sinh nhi tử rồi hắng nói chuyện này!"

Cuộc sống này đơn giản như vậy sao? Nữ nhi này của bà

thông minh thì rất thông minh, nhưng còn trẻ chưa có kinh

nghiệm sống.

Trần Bảo Âm tức giận đến mức giậm chân, chạy ra ngoài nói:

"Con không nói với nương nữa!"

Sinh nhi tử sao? Nàng còn chưa nghĩ tới việc sinh con, nương

lại nói nàng sinh con trai đi! Lỡ như không sinh được thì sao?

Giống như đại tẩu vậy.

Điều này thật khó chịu, nàng chưa nghĩ tới việc này liền co

chân bỏ chạy, không để ý tới ba người đang đứng dưới cửa sổ.

"Nương sắp đi ra đó." Tôn Ngũ Nương đứng cuối cùng vừa thì

thào nói vừa xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại Tiền Bích Hà và Lan Lan.

Thì ra Lan Lan đang quét sân dưới cửa sổ, tình cờ nghe thấy

nãi nãi nói chuyện với cô cô, còn nhắc đến tên con bé, không

nhịn được dừng lại nghe.

Tiền Bích Hà nhìn thấy, cảm thấy như vậy thật thất lễ nên đến

gọi cô bé lại. Nhưng nghe bà bà và muội muội nói chuyện, nàng

ấy cũng đứng ngồi không yên.

Tôn Ngũ Nương nhìn thấy cũng đến nghe. Thế là ba người xếp

thành một hàng, túm tụm lại dưới cửa sổ, nín thở áp tai vào

tường lắng nghe.

"Lan Lan, con về nhà đi." Đi được một đoạn, Tiền Bích Hà đẩy

nữ nhi.

Lan Lan ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, đột

nhiên nói: "Nương, con sẽ không đi kinh thành với cô cô, con sẽ ở

nhà giúp nương."

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà mở hàng ăn, vì không có mặt

tiền nên hàng ngày phải lái xe vừa đi vừa về rất vất vả. Mặc dù

cô bé tuổi còn nhỏ nhưng có thể làm được rất nhiều việc, nhất là

việc tính toán toán sổ sách, còn tính nhanh hơn cả phụ mẫu cô

bé.

Tiền Bích Hà không nói gì, chỉ xoa đầu nữ nhi, rồi bước vào

phòng.

"Nương." Nàng ấy nói: "Con muốn cho Lan Lan đi theo Bảo

Nha đến kinh thành."

Lan Lan đã chín tuổi, có thể làm được nhiều việc, có thể giạt

giũ nấu ăn, cũng có thể may vá. Cô bé đi theo cô cô làm một tiểu

nha đầu. Chẳng phải người có vai vế đều có tiểu nha hoàn, hạ

nhân hầu hạ sao?

"Nương, Bảo Nha của chúng ta không phải là người có thể chịu

khổ." Tiền Bích Hà nói, Bảo Nha trước khi kết hôn, chưa từng giặt

quần áo, sau khi kết hôn cũng không biết nên sống như thế nào.

Mua nha hoàn phải tốn bạc còn không biết tính cách họ thế nào,

Lan Lan nhà ta lại là một hài tử ngoan."

Để Lan Lan đi theo cô cô giặt quần áo, chạy việc vặt, bưng trà

tiếp khách. Không chỉ có thể giúp đỡ cô cô, cô bé còn được tiếp

thu kiến thức, sau này sẽ dễ nói chuyện với người khác.

"Nương, con không chỉ vì bản thân mình." Cuối cùng, Tiền Bích

Hà sờ vào ngực trái mình nói. Nếu người trước mặt nàng ấy

không phải nữ nhân mà là nam nhân, nhất định nàng ấy sẽ

không nói ra lời này. Nàng ấy muốn báo đáp muội muội.

Đỗ Kim Hoa do dự hồi lâu mới nói: "Để ta suy nghĩ một chút."

Vài ngày sau, Đỗ Kim Hoa một tay xách giỏ một táy dẫn theo

cháu gái đi lên trấn

"Nương, sao nương lại tới đây?" Người ra mở cửa là Trần Bảo

Âm, nhìn thấy người tới, nàng rất vui mừng, nỗi buồn ngày hôm

đó Đỗ Kim Hoa nói nàng nhanh sinh nhi tử, nàng đã quên từ lâu.

Nàng vui vẻ xoa đầu Lan Lan, dẫn hai người đi vào nhà.

Đỗ Kim Hoa nói: "Đến thăm con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play