"Mệt." Nhưng hắn lại nói: "Thi chín ngày liền, suýt tí nữa thì ta

ngất trong trường thi. Sau khi ra ngoài, muốn tranh thủ thời gian

thuê một căn nhà nhỏ, lần sau nàng vào kinh với ta thì không cần

ở trong quán trọ, vì vậy không có thời gian sửa soạn.

Nói xong, hắn bày ra vẻ mặt mong chờ, nói: "Nương tử sẽ

không chê ta chứ?"

Trần Bảo Âm thoáng đấu tranh nội tâm. Sao mà không chê cho

được? Râu ria luộm thuộm, thật là xúc phạm đôi mắt.

"Tại sao lại suýt ngất?" Nàng cố gắng không tỏ ra chê bai,

huống hồ thật sự thì nàng cũng đau lòng: "Thân thể ngươi không

phải vẫn luôn khỏe mạnh sao?"

Cố Đình Viễn nắm tay nàng, tự bóp cánh tay mình, hạ giọng

nói: "Rất khoẻ hả? Nương tử thực sự cảm thấy như vậy?"

Ngay lập tức Trần Bảo Âm nghĩ tới chuyện khác. Xuyên qua

gương mặt râu ria xuề xoà này của hắn, nhớ lại đêm đại hôn đó,

đêm trước khi hắn đi, hắn rất mạnh mẽ.

Trên mặt hơi nóng lên, nàng giãy giụa thật mạnh nhưng mấy

lần vẫn không thoát ra được, mắng: "Buông ra!"

"Nương tử chê ta." Ngay lập tức trên mặt Cố Đình Viễn lộ ra vẻ

mất mác. Mặc dù râu ria rậm rạp, nhưng cũng không phải quá

phong trần mệt mỏi, nên nhìn qua có hơi đáng thương.

Lúc xuống xe ngựa, Cố Đình Viễn đã cố tình sửa soạn một

chút, để mình không còn bảnh bao như trước, nhưng sẽ tuyệt đối

không quá dơ bẩn.

Dù sao hắn chỉ muốn Bảo Âm thương xót hắn, chứ không

muốn nàng ghét bỏ hắn.

Ai chê hắn đâu chứ? Nàng chỉ muốn hắn buông tay.

Ban ngày ban mặt, hắn nắm tay nàng, làm động tác lưu manh

như thế còn đổ ngược cho nàng? Trần Bảo Âm không thèm mềm

lòng nữa: "Đúng vậy, chê chàng đó."

Cố Đình Viễn cúi đầu rồi lại ngẩng lên, để lộ ra đôi mắt bàng

hoàng. Tuy không nói lời nào nhưng lại giống như nàng bắt nạt

hắn thậm tệ vậy.

Vốn dĩ Trần Bảo Âm đang cố cứng lòng, nhưng bị ánh mắt đó

của hắn nhìn vài lần, dần dần không cứng nổi nữa, nàng rút tay

ra nói: "Không có, không chê chàng đâu." Hắn chạy tới chạy lui,

nhất định là vất vả, rồi lại thi liền ba vòng, vừa tốn công vừa tốn

sức: "Chàng vất vả rồi."

Nghe giọng nàng mềm đi, Cố Đình Viễn mỉm cười, vẻ bàng

hoàng trong mắt biến mất sạch, nắm chặt tay nàng, nói: "Chỉ một

câu này thôi?"

"Chứ chàng muốn bao nhiêu câu?" Trần Bảo Âm hỏi.

Cố Đình Viễn liếc sang cái chén trên bàn, nói: "Nàng đút ta

uống."

Mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên. Cái tên này, không đàng hoàng

thì thôi, lại còn làm nũng như thế.

"Chàng có uống hay không!" Nếu không uống, tức là không

khát, nàng không cần xót hắn.

Vừa dứt lời, lại thấy Cố Đình Viễn dùng ánh mắt tội nghiệp đó

nhìn nàng, giống hệt như con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Lòng Trần Bảo Âm mềm nhũn cả ra, không giận dỗi nữa, khoé

miệng nhếch lên, bưng chén nước đưa tới bên miệng hắn: "Nào."

Đạt được tâm nguyện, Cố Đình Viễn cúi đầu nắm lấy tay nàng,

uống từng hớp nhỏ.

Hắn ngẩng đầu: "Vẫn còn muốn."

Trần Bảo Âm muốn nói: Muốn uống thì tự rót đi!

Nhưng bị hắn cọ nhẹ vào lòng bàn tay, nên lời nói chưa kịp ra

khỏi miệng đã bị nuốt trở về. Nàng lại đi rót thêm một chén nước,

đút cho hắn uống.

"Chàng thuê nhà ở kinh thành?" Trần Bảo Âm cố gắng để bản

thân tỉnh táo một chút nên nói sang chuyện khác: "Chàng chắc

chắn sẽ đậu sao? Hay là có dự định khác?"

Nếu như thi rớt, muốn thi lại phải đợi tới ba năm sau, trở về

tiếp tục học mới đúng. Hắn lại thuê nhà ở kinh thành, đây là có

tự tin bản thân sẽ thi đậu nên định ở lại trong kinh sao?

Trần Bảo Âm chưa từng thấy ai tự phụ tới vậy, cứ thấy là lạ,

nhìn vẻ đã tính xong mọi thứ của hắn thực sự không giống một

người tự tin kiêu ngạo.

"Ta cảm thấy trả lời không tệ." Cố Đình Viễn đặt cái chén trong

tay nàng xuống, đứng dậy đi đến phía sau ôm lấy nàng: "Nếu

không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ đậu."

Đôi mắt dịu dàng xẹt qua tia lạnh lẽo. Hắn nhất định phải đậu,

hắn không muốn lại trải qua cuộc sống bị kẻ khác uy hiếp, muốn

cướp đi tính mạng của mình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play