Hắn đeo cái sọt nặng trịch trên lưng, trong tay Trần Bảo Âm

chỉ có một chuỗi mứt quả, vừa ăn vừa đi.

Thời tiết đầu xuân, đã không còn quá lạnh nữa, trên cành cây

bắt đầu trổ mầm non xanh biết, tràn trề sức sống.

Nói chuyện một lúc, rất nhanh đã vào thôn Trần gia, đám nhỏ

đang chơi đùa nhìn thấy hai người, hoan hô kêu lên: "Trần tiên

sinh trở lại rồi!" "Cố tiên sinh cũng trở lại rồi!"

Hai người đáp lễ theo thứ tự.

Vào Trần gia.

"Bảo Nha Nhi đã về!"

"Người đã về rồi!"

Trần Bảo Âm lập gia đình rồi, học đường không có tiên sinh

nữa, bọn nhỏ cũng không còn đi học. Mà chữ cái thường cùng và

toán trụ cột cũng dạy xong hết rồi, vốn dĩ cũng không còn gì

thích hợp để dạy nữa, người trong thôn đều muốn để bọn nhỏ về

nhà làm việc, cũng có người muốn để đứa nhỏ tiếp tục học, Trần

Bảo Âm thông qua thôn trưởng nói với mọi người, sẽ mời tiên

sinh chân chính cho thôn.

"Bảo Nha Nhi!" Tôn Ngũ Nương bước nhanh lên trước, giữ

chặt tay Trần Bảo Âm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy

sắc mặt nàng hồng nhuận, nháy nháy mắt với nàng.

"Nhị tẩu." Trần Bảo Âm cười nói.

Trần Đại Lang và Trần Nhị Lang cũng đi ra từ trong phòng, nói

với Cố Đình Viễn: "Muội phu đến đây."

Bọn họ cũng nhìn thấy Bảo Nha Nhi, thấy sắc mặt nàng không

tệ, có lẽ Cố Đình Viễn không đối xử tệ bạc với nàng. Mà cũng

đúng, lúc Cố Đình Viễn cầu hôn ân cần bao nhiêu, sao có thể vừa

cưới về nhà lại lạnh nhạt được?

"Đại ca, Nhị ca." Cố Đình Viễn chắp tay: "Đại tẩu, Nhị tẩu."

Đang nói chuyện, Trần Nhị Lang tiến lên, nhận lấy cái sọt trên

lưng hắn. Ước chừng một cái, nhướn lông mày: "Được đấy!"

Cái sọt này nặng trịch, hắn cõng một đường đến đây, sức lực

không tệ chút nào. Ít nhất, hình ảnh gió thổi là ngã trong trí nhớ,

cũng nhạt đi.

"Nương!" Trần Bảo Âm thì không nghĩ nhiều như vậy, cất bước

chạy vào phòng.

Lúc chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Đỗ Kim Hoa ra ngoài.

Nàng sửng sốt một chút, trực tiếp nhào vào trong lòng Đỗ Kim

Hoa: "Nương! !"

Nàng thật sự quá nhớ nương!

Đỗ Kim Hoa ôm một lát, mới nâng tay: "Bảo Nha Nhi, con đã

về rồi."

Lo lắng suốt hai ngày, từ lúc nàng xuất giá là đã vô cùng lo

lắng, bây giờ nhìn thấy bản thân nàng, không thiếu một miếng

nào, cuối cùng thì trái tim của Đỗ Kim Hoa cũng thả lỏng.

Sự tưởng niệm trong lòng trỗi dậy, lại dằn xuống, bà chậm rãi

buông tay: "Vào phòng nói chuyện đi."

Trần Bảo Âm không xét nét gì, ôm tay bà đi vào phòng: "Vâng

ạ! Đi suốt một đường, con mệt muốn chết."

Trần Nhị Lang đi theo sau cười nhạo nói: "Muội thì mệt cái gì?

Sọt do muội phu đeo, hai tay muội trống trơn, chỉ đi đường thôi,

muội mệt gì chứ?"

Ca ruột cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Trần Bảo Âm quay đầu

lại, trừng mắt liếc hắn một cái: "Muội cứ thấy mệt đấy!"

Cố Đình Viễn hợp thời nói: "Trách ta, do ta sơ ý. Chờ sau này,

ta đặt mua một chiếc xe ngựa, qua lại sẽ thuận tiện hơn."

Đường từ trấn trên đến thôn Trần gia, gồ ghề, ngồi xe ngựa sẽ

rất xóc nảy, cũng không thoải mái. Nếu không phải vậy, hắn đã

thuê một chiếc xe ngựa rồi.

Vả lại, tính tình Bảo Âm thích tự do, giống như những loài

chim dạo chơi trên bầu trời. Bắt nàng ngồi xe ngựa, giống như

đang nhốt nàng vào lồng sắt.

"Không cần!" Quả nhiên, chỉ thấy Trần Bảo Âm khoát tay:

"Chàng có đặt mua, ta cũng không ngồi."

Lúc trước làm thiên kim hầu phủ, nàng thích xốc màn xe lên

nhất rồi nhìn ra ngoài. Bây giờ không cần ngồi xe ngựa, nàng rất

vui là đằng khác.

Nàng sớm đã không phải Đại tiểu thư được nuông chiều lúc

trước, đi vài bước đã thấy đau chân. Con đường từ trấn trên về

thôn này, nàng đã đi rất nhiều lần, đã quen từ lâu.

Trần Nhị Lang nhìn người này, lại nhìn người kia, nhức đầu nói:

"Một đứa dám nói, một đứa dám nghe."

Hắn nói mua là mua thật đấy à? Nàng nói không cần thì không

cần thật sao?

Hai người này, chậc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play