Trần Bảo Âm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trong lòng

không khỏi khẩn trương, đầu cúi thấp xuống rồi rất nhanh bị

nàng ngẩng lên, đổi thành hành động xoắn ngón tay.

"Cạch." Gậy hỷ đặt ở một bên bị cầm lên.

Khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nương, nam nhân

dần dần đến gần giường, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang

lên: "Đoán xem ta là ai nào?"

"..." Trần Bảo Âm.

Một lòng tràn đầy khẩn trương trong nháy mắt vỡ tan.

Nàng có chút tức giận, rất muốn tự kéo khăn voan xuống, nhìn

kỹ xem người không đứng đắn này rốt cuộc là ai!

Tay mới vừa cử động, đã nghe hắn ngăn cản nói: "Đừng nhúc

nhích, để ta."

Gậy hỷ vươn ra, nhẹ nhàng vén khăn voan, nhất thời nàng bị

ánh sáng chiếu vào đáy mắt. Trần Bảo Âm chớp chớp mắt vài cái

mới thấy rõ người trước mặt.

Nến đỏ, hỷ phục, tóc màu mực.

Nàng mím môi, nhịn không được nhẹ giọng gọi tên: "Cố Đình

Viễn."

Tên của hắn, Cố Đình Viễn.

Không phải ai khác, là người nàng muốn gả về, hắn tên là Cố

Đình Viễn.

"Ừ." Cố Đình Viễn đáp, Đặt gậy hỷ và khăn voan xuống rồi

ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hắn rất chú ý chừng mực, còn ngồi ở cách nàng một sải tay,

điều này khiến nàng khẩn trương hơn một chút, toàn thân Trần

Bảo Âm đang căng thẳng cũng không tiện nhúc nhích sang bên

cạnh.

Cố Đình Viễn sau khi ngồi xuống thì thò tay xuống phía dưới

chăn lấy ra một nắm đồ ăn, đưa sang hỏi nàng: "Nàng muốn ăn

không?"

Phía dưới chăn tất cả đều là táo tàu, đậu phộng, nhãn lồng,

hạt sen.

Sớm sinh quý tử.

Trần Bảo Âm hiểu được ý này.

Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vươn tay, cầm lấy một quả

táo tàu gặm. Đói bụng cả ngày giờ mới có đồ ăn, nàng còn xoi

mói cái gì chứ?

Cố Đình Viễn nhìn nàng ăn táo tàu, rồi lại thò tay xuống dưới

chăn lấy ra một nắm mới đặt trong lòng bàn tay, để nàng lấy từ

trong tay hắn ăn.

"Ta muốn uống nước." Ăn hai quả táo tài xong, Trần Bảo Âm

nói.

Cố Đình Viễn lên tiếng đáp lời, lập tức đứng dậy đi rót nước.

Trần Bảo Âm nhìn hắn. Dưới ánh nến đỏ, bóng lưng của hắn

so với trong ấn tượng của nàng có chút xa lạ. Mà khi hắn cầm ấm

trà lên, động tác rót nước cực kỳ quy củ nhã nhặn, thoạt nhìn

cũng là một cảnh đẹp.

Tuy rằng trước đây Trần Bảo Âm không muốn thành thân,

nhưng giờ phút này nhìn Cố Đình Viễn, nàng nghĩ thầm, nhìn mãi

vẫn không tìm ra điểm xấu của hắn. Hắn, ngay cả sợi tóc nhìn

không thôi cũng không khiến người ta chán ghét nổi.

Rất nhanh Cố Đình Viễn đã bưng ly nước trở về, ngồi xuống

bên giường.

Trần Bảo Âm đưa tay ra nhận hắn cũng không đưa luôn.

Nàng trừng tròn mắt, hơi cao giọng một chút: "Chàng làm gì

đó?"

"Ta đút nàng." Hắn nói, biểu tình của hắn cũng không quá

khủng bố, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng và yêu

chiều, hết lần này tới lần khác làm Trần Bảo Âm không được tự

nhiên, thầm nghĩ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.

Nàng không muốn rụt rè nữa, như vậy sẽ làm nàng trông rất

nhát gan, vì thế nàng lấy can đảm lớn tiếng nói: "Để ta tự uống."

Cố Đình Viễn lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu như thường:

"Nàng đói bụng cả ngày rồi thì còn sức không?"

Trần Bảo Âm lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có thể uống nước, ta

còn có thể ăn cơm!"

Đáy mắt nam nhân xẹt qua chút ý cười, đưa chén trà cho

nàng: "Uống từ từ thôi."

Trần Bảo Âm nhận lấy.

"Chàng làm gì vậy?" Nàng đang định uống lại thấy hắn ngồi

xuống, lập tức đề phòng trừng mắt nhìn.

Cố Đình Viễn khuôn mặt dịu dàng, nói: "Ta lo nàng cầm chén

không vững, nếu đổ lên người sẽ không tốt. Ta ngồi cạnh trông

chừng để nàng yên tâm uống."

Trần Bảo Âm nhìn dáng vẻ đoan chính của hắn, nàng chậm rãi

đỏ mặt.

Người này rõ là không có ý tốt.

Hắn cũng không phải là người đứng đắn gì, Trần Bảo Âm thầm

nói.

Rất muốn bảo hắn tránh ra nàng một chút nhưng lại nói không

nên lời. Nàng xoay người, nghiêng về phía hắn, cụp mắt chậm rãi

uống cạn chén nước.

"Ta còn muốn uống nữa." Nàng nghiêng người, trả lại chén

nước cho hắn, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play