Tâm trạng nàng ấy hỗn loạn, rối thành một nùi trong lòng, Cố

Thư Dung hạ thấp ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Là về chuyện thành

thân của ta. Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, đã... rất lớn rồi.

Nhưng đã đến lúc thành thân rồi, ta, ta lại không thích."

Trần Bảo Âm vừa nghe xong thì có chút kinh ngạc.

Nàng không ngờ tới Cố tỷ tỷ sảng khoái thanh thoát lại vì thế

mà phiền lòng nhưng suy cho cùng vẫn hợp tình hợp lý.

Suy nghĩ dâng trào, Trần Bảo Âm nghiêm túc suy nghĩ một

chút, nói: "Cơm ngon không sợ muộn. Cố tỷ tỷ đừng nóng vội,

nhân duyên tốt cuối cùng vẫn sẽ tới thôi mà."

Cố Thư Dung nghe ra được nàng thật lòng thật dạ hy vọng

nàng ấy tìm được mối nhân duyên tốt.

Trong lòng nàng ấy chua xót. Nhân duyên tốt? Làm sao có thể

dễ dàng như vậy được.

"Ta không dám nghĩ đến." Nàng ấy cúi đầu, lắc đầu.

Thành thân với ai đây? Cho dù là người tốt, đối phương có thể

hòa hợp với đệ đệ của nàng ấy hay không? Sẽ không bắt nạt, lừa

gạt nàng ấy chứ?

"Sẽ có!" Trần Bảo Âm chắc như đinh đóng cột nói, vẻ mặt tự

tin, giọng điệu kiên định, giống như đang nói về một chuyện chắc

chắn sẽ xảy ra: "Cố tỷ tỷ tốt bụng như vậy, ông trời sẽ không bạc

đãi tỷ đâu!"

Ở hiền ắt sẽ gặp lành!

Cố Thư Dung nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nàng, trong lòng hơi

chấn động, bỗng nhiên có chút hối hận.

Nàng rất hy vọng nàng ấy sẽ gả đi sao?

A Viễn đã nói để hắn giải quyết việc này, bảo nàng ấy đừng lo

nghĩ nữa. Giờ phút này Cố Thư Dung hối hận rồi, nàng ấy không

nên nhắc tới mới phải.

"Ừ." Nàng ấy miễn cưỡng gật đầu, định chuyển chủ đề.

Nhưng Trần Bảo Âm rất hiểu nàng ấy, vẻ mặt miễn cưỡng của

nàng ấy sẽ không qua mắt nàng được, nhìn bộ dáng lo nghĩ của

nàng ấy, nàng không khỏi nắm chặt bàn tay lại.

Môi nàng mấp máy, rất muốn nói với nàng ấy rằng không

thành thân cũng không sao cả, Cố tỷ tỷ đừng phiền lòng. Giống

như nàng ban đầu cũng không muốn thành thân, dự định sẽ làm

một bà cô già cả đời.

Tất cả là tại Cố Đình Viễn đến quyến rũ nàng nên sự việc mới

biến thành như bây giờ. Nếu không, nàng thật sự cả đời không

thành thân.

Cha nương vẫn còn thì nàng ở nhà trông coi chăm sóc. Cha

nương không còn thì nàng ở cùng ca ca và tẩu tẩu. Trong tay

nàng có bạc, chuyện ăn uống cũng không dựa dẫm vào người ta

nên cuộc sống sẽ không khó khăn.

Nhưng mà những lời này không thể nói với Cố Thư Dung

được. Trông nàng ấy phiền muộn như vậy, như thể nàng ấy rất

muốn thành thân, nếu nàng nói, Cố tỷ tỷ chỉ cảm thấy điềm xấu

thì phải làm sao?

"Cố tỷ tỷ, tỷ thích người như thế nào?" Vì thế, nàng lại gần

hỏi: "Tỷ nói xem, để muội nhờ nương và tẩu tẩu giúp đỡ hỏi

thăm."

Cố Thư Dung nghe xong, trong đầu trước hết hiện ra một

khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sáng ngời, phóng khoáng ngang

ngạnh, là khuôn mặt của Phương Tấn Nhã.

Hai nhà bọn họ có quan hệ sâu xa, Cố gia đã đính hôn với

Phương gia từ rất lâu, nàng ấy cũng biết Phương Tấn Nhã chính

là người tương lai nàng ấy muốn gả.

Nhưng thật ra, nàng ấy cũng không quen thân với hắn hay Lệ

gia nhiều lắm, nhiều năm như vậy không gặp mặt, tâm tư lúc

trước của thiếu nữ cũng đã sớm bị gió thổi đi rồi.

Bóng dáng Phương Tấn Nhã thoáng cái hiện lên trong lòng rồi

biến mất. Nàng ấy phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: "Tỷ cũng

không biết."

Nàng ấy không biết mình thích người như thế nào. Một người

kiên cường quá lâu, chịu đựng đủ loại gian khổ, nàng ấy sớm đã

không còn chờ mong gì nữa.

"Cố tỷ tỷ đừng nóng vội." Trần Bảo Âm nhận thấy tâm trạng

nàng ấy sa sút, khuyên nhủ: "Cố Đình Viễn đã đậu tú tài, về sau

không chừng còn có thể thi đậu trạng nguyên, vào triều làm

quan. Đến lúc đó, người hắn quen biết càng nhiều, người Cố tỷ tỷ

có thể chọn cũng sẽ nhiều hơn. Chắc chắn sẽ có người tốt!"

Thấy nàng đang cố gắng khuyên nhủ mình, Cố Thư Dung

không khỏi yêu thương xoa xoa tóc của nàng, nói: "Đứa ngốc,

đến lúc đó tỷ đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play