Để kiểm soát những suy nghĩ lung tung của mình, Trần Bảo

Âm đã phải quay đầu đi để không nhìn thấy hắn cười: "Chuyện

này, rất xin lỗi."

Nguyên nhân là vì nàng nên hắn mới bị liên lụy như vậy.

"Ta..." Nàng vừa định nói sẽ sớm rời đi kinh thành tìm lại công

bằng cho hắn.

Vì nàng đã liên lụy đến hắn, nàng sẽ tự gánh lấy. Còn chưa nói

xong, vừa mở miệng đã nghe hắn nói: "Nàng không có lỗi với ta."

Thư sinh ngừng cười, sắc mặt rất nghiêm túc: "Cầu thú báu

vật, vốn là quá quan trảm tướng, trong lòng ta sớm có chuẩn bị."

Trần Bảo Âm sửng sốt, môi nàng khẽ mấp máy. Nàng cho rằng

hắn sẽ nói: "Không liên quan đến chuyện của nàng, lại không

phải nàng bảo bọn họ uy hiếp ta ". Không phải như vậy, tuy rằng

không phải nàng bảo dưỡng mẫu uy hiếp hắn, nhưng chuyện này

dựng lên, rốt cuộc do nàng.

Nhưng hắn không nói.

Báu vật? Trong lòng Trần Bảo Âm dâng lên những cảm xúc khó

tả. Nàng không phải là một công chúa gặp nạn, đáng giá hắn quá

quan trảm tướng mới có thể cầu thú được.

"Bọn họ không uy hiếp được ta." Rất nhanh, thư sinh lại lộ ra

vẻ dịu dàng: "Ta mắng bọn họ đi rồi."

Trần Bảo Âm không khỏi tò mò: "Ngươi mắng như thế nào?"

"Không nói được." Cố Đình Viễn lắc đầu: "Sẽ khiến ta có vẻ rất

hung ác."

Người này. Trần Bảo Âm bĩu môi, lại trêu chọc nàng

"Ngươi nói hay không?" Nàng lườm hắn nói.

Cố Đình Viễn hắng giọng, đôi mắt tỏa sáng nhìn nàng: "Nàng

lại đút cho ta một miếng bánh."

"..." Trần Bảo Âm.

Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.

Nàng cụp mắt xuống và từ từ kéo chiếc đĩa đến trước mặt

mình. Cầm một miếng bánh, nhướng mắt: "Há miệng."

Cố Đình Viễn ngoan ngoãn mở miệng.

Trong mắt Trần Bảo Âm thoáng qua một chút ý xấu, nàng

nhanh chóng nhét chiếc bánh đang trong tay vào miệng hắn với

tốc độ cực nhanh: "Đút cho ngươi! Đút cho ngươi!"

Một bàn tay trắng nhỏ che nửa khuôn mặt thư sinh.

Phương thức cho ăn thô bạo như vậy đã hoàn toàn phá vỡ sự

đoan trang và điềm tĩnh của Cố Đình Viễn, hắn có chút xấu hổ lùi

về phía sau, lấy tay áo che miệng, khó khăn nhai nuốt thức ăn

đầy miệng.

"Hừ." Trần Bảo Âm ngồi trở lại, tâm tình rất tốt, gắp còn lại

miếng bánh bỏ vào miệng.

Trêu chọc nàng? Không có cửa!

Cố Đình Viễn giơ tay áo lên che mắt, đau khổ nhìn nàng.

"Ngươi nói hay không?" Trần Bảo Âm sờ cái đĩa trống không:

"Ngươi không nói, ta sẽ ném cái đĩa này vào trên mặt của ngươi!"

Đánh là hôn, mắng là yêu. Đối với Cố Đình Viễn, những lời này

giống như những lời ngon tiếng ngọt.

Hắn nhai ngấu nghiến thức ăn, mau chóng nuốt xuống, sau đó

nói: "Đây là minh quân, hắn nhất định sẽ chú trọng thi cử, sẽ

không cho phép người khác xen vào. Nếu như ta thật sự không

có tên trong danh sách, ta liền đến Thuận Thiên phủ đánh trống

minh oan."

Trần Bảo Âm lắng nghe, nụ cười trên khuôn mặt nàng tắt đi.

Khi tiếng trống minh oan vang lên, hắn sẽ chịu năm mươi gậy.

Nhưng đây là biện pháp duy nhất của hắn, chỉ khi rắc rối trở

nên nghiêm trọng và mọi người đều biết về nó, Hoài Âm Hầu phủ

mới không thể ra tay nữa, mới có thể trả lại cho hắn sự trong

sạch và công lý.

"Ừ." Nàng khẽ gật đầu, càng làm sâu sắc thêm suy nghĩ về

kinh thành.

Cuộc sống mà nàng từng nghĩ đã đi xa, nhưng hóa ra không

phải vậy. Nàng sẽ không để họ can thiệp vào cuộc sống của

mình. Đoạn tình tuyệt nghĩa, không chút do dự.

Cố Đình Viễn thấy nàng cúi đầu, cho rằng nàng còn đang lo

lắng, nói với ngữ khí thoải mái: "Nếu như tại Hoài Âm Hầu phủ

còn có người có đầu óc tỉnh táo, thì sẽ không lại có ý nghĩ này

nữa."

Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhẹ gật đầu: "Vâng."

Dù vậy, nàng vẫn là phải đi một chuyến. Có chút lời nói, nên

nói rõ ràng từ sớm.

Cố Đình Viễn cho rằng đã an ủi nàng, chuyển đề tài: "Tỷ tỷ

của ta mấy ngày gần đây có chút cổ quái, thường xuyên xuất

thần , ngày hôm qua khi nấu cơm, nàng còn nhìn đường thành

muối. Ta hỏi nàng nhưng nàng không nói gì. Có thể mời nàng thử

hộ ta một chút không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play