Không biết Bảo Nha Nhi là muội muội ruột của nàng ấy à? Bắt

nạt Bảo Nha Nhi chính là bắt nạt nàng ấy!

Suy cho cùng chỉ có một số ít người nói lời chua ngoa, phần

lớn mọi người đều không dám xúc phạm quan cử nhân, cũng

không muốn trở thành người không biết nhìn sắc mặt, không thể

nhìn rõ điểm tốt của người khác.

Từ khi chính thức bàn về việc cầu thân, Trần gia luôn có người

lui tới không ngớt, ngày nào cũng đều náo nhiệt vô cùng.

Trần Bảo Âm cũng không muốn nghỉ ngơi ở nhà, thực sự quá

ồn ào, nàng không muốn phải ứng phó, nên đành trốn ra ngoài.

Bình thường, mỗi khi buồn chán có thể đến Cố gia, tìm Cố tỷ tỷ

nói chuyện. Nhưng bây giờ thì thật sự không tiện nữa rồi, hơn

nữa, người nhà họ Cố cũng không hề ít người hơn nhà họ Trần,

nên nàng cứ thế đi dọc bờ sông.

Đến một nơi vắng vẻ, giẫm lên cỏ khô, trải khăn tay lên trên,

ngồi xuống, cắn hạt dưa, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.

Cho đến khi một tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến: "Bảo Âm."

Trần Bảo Âm ngừng cắn hạt dưa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy

một thư sinh mặc áo xanh đang men theo con đê đi xuống."Sao

chàng lại ở đây?" nàng hỏi.

Cố Đình Viễn từ xa đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống cách hai

bước, đưa cho nàng một túi giấy: "Ta đi tìm nàng, nhưng nghe

Đại Nương nói nàng không có ở nhà."

"Là gì vậy?" Trần Bảo Âm nhận lấy và hỏi.

Cố Đình Viễn nói: "Ta đi thăm hỏi tiền bối, tiền bối tặng ta lúc

từ biệt."

Trần Bảo Âm đã mở túi giấy ra, bên trong có sáu miếng bánh

khoai mỡ táo tàu. Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, nàng không khách

sáo cầm một miếng lên ăn.

Mùi vị thật tuyệt.

Ăn xong một miếng, nàng quay đầu nhìn sang một bên, hắn

dịu dàng nhìn nàng đầy tình cảm. Trần Bảo Âm có chút xấu hổ,

đưa túi giấy ra: "Chàng cũng ăn đi."

Cố Đình Viễn "ừm" một tiếng, rồi duỗi những ngón tay thon

dài trắng nõn ra.

Tay của hắn vừa nhìn trông giống như tay của một văn nhân,

hình dạng bàn tay rất đẹp, Trần Bảo Âm thầm nghĩ.

Cố Đình Viễn ăn bánh ngọt, nụ cười trên mặt càng lúc càng

lớn, lớn đến mức người khác không thể nào không chú ý, Trần

Bảo Âm hỏi: "Chàng cười gì vậy?"

"Trong lòng vui vẻ." Cố Đình Viễn trả lời.

Vui vẻ cái gì? Trần Bảo Âm không hỏi nữa, quay đầu đi, nhìn

về phía dòng sông, khóe miệng cong lên.

"Ngày mai ta không lên trên trấn nữa." Chỉ nghe thấy một

giọng nói ấm áp truyền đến bên tai: "Đóng cửa đọc sách, chuẩn

bị đón kỳ thi mùa xuân."

Hắn đã thi đỗ cử nhân, xã giao không ít. Nhưng mà, việc trước

mắt, quan trọng nhất vẫn là kỳ thi mùa xuân sang năm.

Cố Đình Viễn biết rằng, đề bài không khác chút gì so với kiếp

trước, nhưng những người khác không biết. Hắn dễ dàng đạt

được quá sẽ để lại ấn tượng quá dễ dàng và không đáng được tin

cậy.

"Ừ." Trần Bảo Âm gật, gật đầu. Đúng vậy, không có gì quan

trọng hơn kỳ thi mùa xuân năm sau.

Ăn xong một miếng bánh ngọt, Cố Đình Viễn lại mở lời: "Việc

thu nhận đệ tử, nàng có thể chọn được người rồi à?"

"Có rồi." Trần Bảo Âm nói: "Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai."

Cố Đình Viễn nghe vậy, có phần kinh ngạc: "Tại sao lại có Lan

Lan?" Lan Lan là nữ nhân, không thể tham gia khoa cử, chẳng

phải là lãng phí một thí sinh sao?

Cố Đình Viễn ban đầu nghĩ rằng nàng sẽ chọn một trong số

những đứa trẻ trong học đường, ví dụ như Trần Tùng Đình rất

tốt, thông minh kiên trì, đầu óc lại không cứng nhắc.

Trần Bảo Âm cúi đầu, mím môi: "Nàng cũng là cháu gái của

ta."

Ban đầu, quả thực nàng muốn Kim Lai, Ngân Lai và Trần Tùng

Đình bái Cố Đình Viễn làm thầy. Nhưng sau đó, đại ca đại tẩu đều

vì chuyện sinh con trai mà lo lắng, phiền não, không biết lúc nào

mới có thể sinh được con trai, nên nàng đã thay đổi chủ ý.

Lỡ như, lỡ như đại ca đại tẩu không sinh được con trai, vậy thì

Lan Lan chính là trưởng nữ của họ, thậm chí là chỉ có một đứa

con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play