Chờ đến khi niêm yết danh sách, tên của hắn xuất hiện trên

bảng, hắn có thể cầu hôn nàng rồi. Nghĩ đến điều này, khóe

miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Không giống như hắn, một bóng người khác sau khi bước ra

khỏi trường thi với dáng vẻ phờ phạc và thất thần.

"Cố huynh." Nhìn thấy bóng dáng của Cố Đình Viễn, Lý Chu đi

tới, không giấu được thất vọng: "Ngươi trả lời thế nào?"

"Lý huynh." Cố Đình Viễn chắp tay đáp lễ, hắn không trả lời

hắn ta mà quan tâm nói: "Ta cảm thấy sắc mặt của ngươi không

tốt, có phải là..."

Lý Chu cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: "Nếu

không ngoài dự tính, ta rớt rồi."

Hắn ta đã trả lời không tốt. Một năm qua, đã xảy ra quá nhiều

chuyện, hắn ta quá mệt mỏi để ứng phó nên không thể tĩnh tâm

học tập.

"Lý huynh, ngươi không nên bi quan như vậy, kết quả chưa

chắc đã như thế." Cố Đình Viễn khuyên nhủ.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mang theo sự niềm nở của hắn, Lý Chu

đoán rằng hắn trả lời rất tốt. Không nói được là ngưỡng mộ hay

đố kỵ, miễn cưỡng chấp tay: "Chúc mừng Cố huynh trước nhé."

Nói xong, hắn ta quay người đi.

Cố Đình Viễn nhìn hắn ta rời đi.

Tinh thần phấn chấn từ kiếp trước của hắn ta hiện ra trước

mắt.

Số phận của con người, thì ra có thể dễ dàng thay đổi, hắn

thầm nghĩ. Vương tiểu thư đã gả cho người khác, Lý Chu rất có

khả năng thi rớt. Còn hắn, tỷ tỷ từ hôn với Vương Tấn Nhã, đang

sống vui vẻ thoải mái, Bảo Âm cũng không bị hắn làm cho mệt

mỏi, ngược lại còn vui vẻ gả cho hắn. Không, nàng vẫn chưa gả

cho hắn, hắn không thể sơ suất. Số phận có thể sẽ dễ dàng thay

đổi, hắn không thể khiến nàng thất vọng.

Mọi người ở thôn Trần gia cũng rất quan tâm đến kết quả.

"Cố tiên sinh thi đỗ chưa?"

"Cố tiên sinh là một người tốt, ông trời chắc chắn phù hộ cho

hắn thi đỗ!"

"Nếu như thi đỗ, thôn Trần gia bọn ta sẽ có một quan cử

nhân!"

"Chắc là thi xong rồi nhỉ?"

"Lúc nào thì Cố tiên sinh trở về?"

Dưới gốc cây liễu lớn ở cổng thôn, mọi người từ già đến trẻ tụ

tập về đây, nói về chuyện quan cử nhân.

"Nếu Cố tiên sinh thi đỗ thì Hữu Phúc gia nên gật đầu rồi."

"Chà, Hữu Phúc gia lời to rồi, có nữ tế là quan cử nhân."

"Còn chưa biết liệu Cố cử nhân có cầu hôn lần nữa không

đây."

"Tại sao lại không? Trước đây, khi Hoa thẩm muốn cắt đứt, Cố

Tiên Sinh đã tự nói rằng, trừ phi Trần Bảo Nha không chịu gả."

"Này, đây là chuyện đã xảy ra bao lâu rồi? Không biết chừng

Cố tiên sinh trở thành cử nhân thì đã quên mất rồi?"

Những việc gì họ cũng nói.

Tất nhiên, những lời này cũng truyền đến tai người nhà Trần

Bảo Âm. Tuy mọi người đều rất bận, bận rang hạt dưa, bận mua

bán, bận dạy học, nhưng trong nhà không thể ngăn cản mọi

người ngồi lê đôi mách, vẫn phải nghe được những lời này từ họ.

"Hừ." Đỗ Kim Hoa nghiêm mặt nói: "Thi đỗ hay không vẫn còn

chưa biết được! Nói những điều đó làm gì vậy?"

Hắn thi đỗ, cả nhà họ đêu chúc mừng hắn!

Nếu hắn vẫn đến cầu hôn, điều đó có nghĩa hắn là người tốt,

bà sẽ vui vẻ gả khuê nữ cho hắn. Nếu hắn không đến, vậy thì hắn

chính là người không tốt, bà càng vui vẻ hơn, không đẩy khuê nữ

vào biển lửa!

Tất cả những người trong thôn Trần gia, từ già trẻ trai gái, đều

quan tâm đến thành tích của Cố Đình Viễn, quan tâm đến hôn sự

của hắn với Trần Bảo Âm. Sau khi cuộc thi mùa thu kết thúc, mối

quan tâm đó càng ngày càng mãnh liệt.

"Trở về rồi! Trở về rồi!"

Một ngày nọ, tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên

ở cổng thôn.

"Cố tiên sinh đã trở về rồi!"

"Cố tiên sinh! Ngươi về rồi à? Ngươi thi đỗ không?"

Trần Bảo Âm đang giảng bài trong lớp thì nghe thấy những

tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào. Đột nhiên, dừng lại một lúc,

nhìn ra ngoài theo bản năng.

Đầu óc như vỡ ra trong giây lát, nhìn chàng thư sinh áo xanh

trở về từ phương xa, bước vào thôn, bị mọi người vây quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play