"Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàng

đưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"

Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ Kim

Hoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một,

cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, con

nên tiêu như thế nào đây?"

Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìn

chằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắt

choáng váng cả lên.

Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?

"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy:

"Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"

Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dám

nghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù là

trăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phú

mà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa cho

rằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờ

rằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?

"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.

Thủ tục qua nha môn rồi, hắn muốn không thừa nhận là có

thể không thừa nhận? Hơn nữa, trước đó nàng đã nói với Triệu

Văn Khúc rằng hắn cứ việc dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ không

để hắn chơi xấu đâu.

"Tám trăm lượng, tám trăm lượng ..." Đỗ Kim Hoa vươn tay,

muốn chạm vào xấp ngân phiếu nhưng lại không dám. Bà sợ rằng

đây là một giấc mơ, chạm vào một cái là tỉnh ngay. Cũng như bà

lo rằng một xấp ngân phiếu kia quý giá dễ hỏng, chạm vào một

cái là hỏng rồi.

Bà run rẩy rút tay lại, nói: "Con cất đi, Bảo Nha Nhi, con cất

đi."

Đây là số tiền mà Bảo Nha Nhi kiếm được, nàng cứ tự giữ lấy,

đừng cho trong nhà nữa.

"Không được nói cho bất kì ai biết cả!" Đỗ Kim Hoa nghiêm túc

nói: "Con nghe thấy chưa? Không được nói cho cha con, không

được nói cho ca ca và tẩu tử của con. Chỉ có hai chúng ta biết

thôi, rõ chưa?"

Chuyện giao hẹn với Triệu gia, ban đầu nàng cũng không nói

cho người khác, lúc ấy vì giữ bí mật nên từ đầu đến cuối chỉ có

Trần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa và trưởng thôn biết mà thôi. Trưởng

thôn sẽ không lắm miệng, còn Đỗ Kim Hoa thì càng không nói với

người khác.

Trong lòng bà nghĩ, tám trăm lượng bạc có thể làm của hồi

môn cho khuê nữ, cầm trong tay, coi như tiền riêng, sau này gả

cho ai đi nữa cũng sẽ không phải chịu tủi nhục.

"Cái này không được." Trần Bảo Âm chồng ngân phiếu lên, bọc

chúng trong một chiếc khăn tay và nói: "Con phải tiêu chúng."

Đỗ Kim Hoa tức đến mức mở to hai mắt, giơ tay lên muốn

đánh nàng: "Ngươi, ngươi tiêu cái gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếu

đồ uống? Trên tay không cầm tiền là không được à! Cái thứ phá

của nhà ngươi, đúng là tức chết ta rồi mà!"

Nhưng tay bà không có sức lực, run đến nỗi không tiếp tục

được, chỉ có thể dùng sức trừng mắt khuê nữ.

Trần Bảo Âm mỉm cười, dựa vào người bà, nói: "Nương, tiền

hay thu hút sự chú ý của mọi người mà, nhà chúng ta bây giờ còn

không giữ được đấy thôi."

"Tại sao chúng ta không giữ được? Ai biết nhà chúng ta có tiền

chứ? Người trong thôn sẽ không nói đâu!" Đỗ Kim Hoa nói:

"Người xấu làm việc thiện, hại đến âm đức!"

Trần Bảo Âm nói: "Nhà chúng ta sẽ có tiền thôi. Nhị ca nói

muốn thuê một cửa hàng ở trên trấn, mở rộng việc buôn bán đồ

ăn, sau này mọi người sẽ biết nhà chúng ta có tiền."

"Một anh hùng có ba người giúp đỡ, chúng ta không thể sống

mà không có sự giúp đỡ được, tương lai về sau còn dài mà." Trần

Bảo Âm lại nói: "Sau này mọi người trong thôn sẽ giúp chúng ta,

nương nói xem đúng không?"

Đỗ Kim Hoa thấy không đúng lắm, bà nhíu mày nói: "Ngươi

định làm gì?"

Trần Bảo Âm cười và nói: "Tiêu tiền!"

Nàng vừa nói ra kế hoạch của mình, Đỗ Kim Hoa lập tức ôm

ngực, trợn mắt ngã xuống.

"Nương, nương." Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy con đi ra ngoài

đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play