Ở bên ngoài bái sư, cũng phải có lễ vật. Từ trên trời lại rơi xuống một cô cô biết chữ, số mệnh Kim Lai nhà nàng, sao lại tốt như vậy? Tôn Ngũ Nương cười không khép được miệng.
Kim Lai "Phốc" một tiếng quỳ xuống nói: "Cô côi Người dạy con biết chữ!"
Nó muốn thịt! Ăn thịt mỗi bữa! Cô cô có thể dạy nó ăn thịt! Lúc này, nỗi buồn của Kim Lai đã tan biến, đôi mắt đẫm lệ của nó sáng lên, nhìn Trần Bảo Âm đầy mong đợi.
"Cô cô dạy con học vỡ lòng." Trần Bảo Âm nói,'Đợi con học vỡ lòng xong, nếu con có thiên tư, †a sẽ tìm cho con một người thầy tốt."
Ánh mắt nàng nghiêm nghị: "Nhưng phải chăm chỉ, không sợ gian khổ, không sợ mệt mỏi. Nói vậy chắc con không hiểu, ta đổi các nói, chỉ có là ta không muốn dạy con chứ không có việc con không muốn học."
Kim Lai chớp chớp mắt, không nghĩ nhiều liền gật đầu nói: "Con học, cô cô! Người dạy cho con đi!"
Hắn còn nhỏ, trong đầu đều là ăn thịt nên vui vẻ đồng ý. Người lớn trong nhà lại suy nghĩ rất nhiều.
Vỡ lòng? Đúng vậy, kể cả là Bảo Nha coi như biết chữ, học vấn cũng không đủ để dạy một người đọc sách. Nhưng giống như nàng nói, dạy cho Kim Lai học xong vỡ lòng là đủ.
Tìm một lão sư tốt? Đúng rồi, nàng từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, người gặp qua đều là quý nhân, cho dù là giả thiên kim, ai có thể nói nàng không lưu lại chút ân tình?
Lòng mọi người dâng trào, cảm giác trong cơ thể huyết dịch sôi trào, mạch m.á.u nóng đến mức đau nhức. Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Bảo Nha,Thế hệ này qua thế hệ khác phải chịu cảnh khốn cùng, không bao giờ có cơ hội đứng lên." Lại cảm thấy bị một thùng băng bị ném xuống, da thịt phát lạnh.
Đọc sách, nhất định phải đọc sách, chỉ có đọc sách mới thay đổi được gia cảnh!
Về phân Kim Lai có thiên phú hay không... không thành vấn đề! Chỉ can đọc sách không chết, thì cứ đọc cho đến chết! Những đứa con nhà nghèo, ngoài cái mạng ra, cũng chẳng có gil