Trân Bảo Âm thường lưu giữ sổ sách, nếu có vài lần nàng mắc lôi thì vẫn luôn phát hiện ra kịp thời. Các sổ sách trong nhà đều năm trong tay nàng, chúng luôn rõ ràng, minh bạch.

Cố Đình Viễn gật đầu: "Được." Tất nhiên, hắn biết điều đó. Hắn đã thành thân với Bảo Âm được vài năm và sống cùng nhau hàng ngày.

"Đừng xem nhẹ, ta đang nói chuyện nghiêm túc." Trần Nhị Lang cau mày, nghĩ rằng Cố Đình Viễn không coi trọng điều đó.

Cố Đình Viễn đã thu dọn đồ đạc vào rương, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn đáp: "Ta chỉ cảm thấy Nhị ca rất có lý, ta không có xem nhẹ."

Thấy hắn thở hổn hển, Trần Nhị Lang chợt hiểu ra. Sau đó chỉ vào hắn và phá lên cười: "Ngươi, ngươi, hahahal"

Cố Đình Viễn cảm thấy xấu hổ không thôi, cúi đầu che mặt.

"Luyện tập nhiều hơn nữa." Trần Nhị Lang cố nén tiếng cười, chỉ vào phòng: "Tự làm đi để mà luyện."

Cười c.h.ế.t đi được, nhờ vào khả năng bẵn tên và quyền anh mà bây giờ cơ thể Cố Đình Viễn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, trước đây Trân Nhị Lang chảo chăn sẽ khinh bỉ hắn. Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn gánh sọt trên vai đứng ở bên đường, trông rất yếu ớt, Trân Nhị Lang tưởng chừng như chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi qua thì tỷ tỷ cũng phải giữ chặt hắn lại.

Đồ đạc trong phòng của Cố Thư Dung đã được thu dọn xong từ lâu. Nàng ấy nóng lòng muốn chuyển đi, đồ đạc đã thu dọn từ hai ngày trước. Một cái rương, một tay nải, cũng không có gì khác.

"Không thể dọn xong trong một chuyến được." Trân Nhị Lang nhìn bàn ghế, ghế, nồi chén, gáo nước, chậu, mì gạo: "Ta kéo một xe trước, lát nữa quay lại một xe nữa."

Cố Thư Dung rất cảm kích: "Làm phiền rồi."

"Này, ngươi khách sáo gì chứ. ' Trần Nhị Lang xua tay nói: "Từ nay về sau đều là người trong thôn, giúp một đi, hẳn là..."

Hắn không nói "Từ nay về sau chúng ta là người một nhà", rõ ràng Cố Đình Viễn cũng không phải muội phu (em rể) của hắn, nói lời thân thiết như vậy, không nhất định phải làm mất mặt Bảo Nha Nhi.



Cố Đình Viễn theo hắn trở lại, chạy âm am suốt quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến Trần gia thôn.

"Để ở nhà ta trước." Trần Nhị Lang nói: "Nếu không thì sẽ cử người bảo vệ nó."

"Nhị ca thật chu đáo." Cố Đình Viễn nói.

Thật trùng hợp, hôm nay Trần Bảo Âm và bọn trẻ đều ở nhà. Tiếng dỡ đồ đạc kêu leng keng khiến bọn trẻ tò mò chạy ra xem.

Nhưng bọn trẻ quá nhút nhát cũng không dám tiến tới. Cố Đình Viễn nhìn thấy chúng lập tức mỉm cười với chúng. Hắn không cười thì không sao nhưng khi hắn cười thì ba đứa trẻ đều đỏ mặt bỏ chạy.

Một nam tử đẹp trai, khí chất văn nhã, còn dịu dàng như vậy, ngay cả Ngân Lai cũng nhào vào trong n.g.ự.c của Tôn Ngũ Nương, vươn tay muốn ôm lấy.

"Này, còn biết xấu hổ không!" Trần Nhị Lang đi ra từ nhà xí, nhìn thấy hai đứa con trai của mình có vẻ xấu hổ, đi tới xoa đầu Ngân Lai: "Sao khi nhìn thấy cha mình, con không thấy xấu hổ? Hả?"

Ngân Lai kêu lên khi bị xoa, Tôn Ngũ Nương tức giận đá hắn: "Nhìn ngươi luộm thuộm, ai thấy ngươi mà xấu hổ? Con bò già trong thôn cũng không thèm nhìn ngươi một cái."

Làm sao Trần Nhị Lang có thể xấu hổ được, hắn nói nhỏ cái gì đó khiến Tôn Ngũ Nương đẩy Ngân Lai ra, đuổi theo giơ nắm đ.ấ.m lên đánh hắn.

Hai người uống một bát nước, nghỉ ngơi một lát, cho la ăn một nắm cỏ khô, rồi lại lên trấn.

Lần này, gần như tất cả đồ đạc đều đã mang về. Hai tỷ đệ không sống ở đây, những thứ còn lại ở đó đều bị chuột kiến gặm hư hoặc bị ăn trộm trộm mất, không bằng đem hết đi.

Trân Hữu Phúc và Trần Nhị Lang đã giúp chuyển đồ đạc đến nhà tranh ở cuối phía Bắc của thôn, hai chuyến đã dọn xong rồi.

"Vội như vậy làm gì?" Trần Hữu Phúc nhìn nhà tranh, tuy xây rất tốt nhưng không bằng nhà đất phôi kiên cố đáng tin cậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play