Triệu Văn Khúc ném thứ gì đó cũng thôi đi, hắn ta còn muốn nắm tay của Trần Bảo Âm, hai người hầu lập tức một trái một phải kẹp han ta: "Thiếu gia, không thể được"

Vì mất cảnh giác mà bị ngăn lại, thế nên sắc mặt của Triệu Văn Khúc rất khó coi, nhưng trong lòng vẫn là không chịu được, lão thái thái muốn đề phòng hắn hay sao?

Bà ấy coi thường hắn chỗ nào? Chỗ nào thấy hắn không tốt? Thế sao trước kia từng tặng cho hắn một cô nương, bây giờ hắn đã gặp đúng người con gái tốt, nhưng sao ngược lại lại không cho phép tiếp cận

Lại nói, sao bà ấy lại xem mình như con đẻ? Sắc mặt Triệu Văn Khúc âm trầm, vung cánh tay ra: "Buông ta ra."

Người hâu cẩn thận buông tay: "Thiếu gia, mạo phạm rồi, nhưng đây là do lão thái thái ra lệnh"

Triệu Văn Khúc đương nhiên biết là do lão thái thái ra lệnh. Khuôn mặt hẳn ta cáu kỉnh, cả người dùng áo choàng bao bọc lại, rồi nhìn về phía trước, thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh đang đứng trước Trần Bảo Âm, phẫn nộ nhìn hắn ta.

"Ø" Hắn ta cố ý mia mai: "Chẳng trách lại chê trâm cài của ta, thì ra là đã có tình nhân rồi" Lời nói cực kỳ khó nghe. Trân Bảo Am vẫn là cô nương chưa xuất giá, vì vậy nghe không trôi những lời thô tục như thế, tức giận đến mức đỏ cả mặt, giơ tay lên định đánh hắn ta — Trong tay nàng đang cầm một cây thước!

"Cô nương, đừng tức giận với những người như vậy." Cổ Đình Viễn cản nàng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Triệu Văn Khúc, trong mắt toàn là sự phẫn nộ.

Trần Bảo Am bị hắn ta cản, đột nhiên giật mình, nghĩ lại một chuyện - nàng từng thỏa thuận với Triệu lão thái thái, giấy trắng mực đen, nếu ai đến làm khó đối phương, thì bồi thường cho người kia ba trăm mẫu đất.

Ôi. Thủ đoạn đúng là nham hiểm. Trong chốc lát, Trần Bảo Âm đoán Triệu lão thái thái sẽ hối hận vì dám chơi bài ngửa cùng với Triệu Văn Khúc, lừa nàng ba trăm mẫu ruộng.

"Này, ta không hề khách sáo với người con gái ngươi thích, vậy mà ngươi không dám đến đánh ta cái nào hay sao?" Chỉ nhìn thấy Triệu Văn Khúc nheo mắt nhìn, khinh thường nhìn Cố Đình Viễn: "Đồ nhát gan."

Cố Đình Viễn lạnh lẽo nói: "Trần tiểu thư đánh ngươi, chỉ làm bẩn tay nàng ấy, ta mà sợ ngươi chắc."

"Vậy đến đây?" Triệu Văn Khúc nắm chặt tay, nói một cách khiêu khích.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt. Vừa nãy hắn ta không tôn trọng Bảo Âm, đánh cũng từng đánh rồi. Nhưng vừa hay bị hai nha hoàn cản lại, hắn ta chỉ dùng võ miệng, nên ta càng không thích hợp ra tay.



Cố Đình Viễn lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi phớt lờ, quay đầu nhìn Trần Bảo Âm nói: "Làm tiểu thư giật mình rồi."

Trần Bảo Âm không cảm thấy Cố Đình Viễn không có hành động bất tài, vô dụng, hay là nhát như thỏ đế gì cả, ngược lại nàng rất biết ơn vì hắn †a đã ngăn cô lại.

Động tay động chân với loại người như vậy không có lợi lộc gì. Đánh không lại, sẽ buồn nôn. Đánh thắng, dính phải kiện cáo, càng buồn nôn hơn.

"Có chuyện gì?" Nàng cất cây thước đi, hỏi.

Cố Đình Viễn nhìn nàng, Triệu Văn Khúc gì, tức giận gì đó đều bay biến mất hết rồi.

Trong lòng n.g.ự.c ngập tràn niềm vui: "Đại nương nói ta đưa hạt dưa cho nàng"

Hắn ta nói xong liền cởi bỏ túi thắt lưng, hai tay đưa qua

Trần Bảo Âm: "..."

Mẹ của nàng tại sao lại nhờ hắn ta đưa hạt dưa cho nàng vậy? Trân Bảo Âm dùng sợi tóc nghĩ cũng biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng

"Còn cái gì nữa không?" Trần Bảo Âm lại hỏi

Cố Đình Viễn lắc lắc đầu. "Hạt dưa ngươi tự mình giữ lại đi." Trần Bảo Am dùng thước đẩy lùi tay của Cố Đình Viễn lại: "Nương ta cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy mà ăn."

Bị vạch trần, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn nghiêm túc trả lời: "Ừ, ta sẽ ăn nó, tuyệt đối không cho người khác dù chỉ là một hạt"

Trầm Bảo Âm: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play