Ngươi làm mẹ lập tức cúi đầu: "Con hiểu rồi."
Lại nữa. lần nào thoải mái nhận lỗi nhưng căn bản không thay đổi gì cả. Đỗ Kim Hoa trong lòng ấm ức, lại nhìn những người khác trên bàn, ai ăn phần người nấy, đều không coi đó là chuyện quan trọng, trong lòng càng ấm ức.
Lan Lan nhìn nương rồi ôm bà vào lòng, dáng vẻ rất thân thiết. Đỗ Kim Hoa thở hắt một hơi, đừng nhìn đi chỗ khác.
Người ta mẫu thân nữ nhi, bà chỉ là nãi nãi, nhiều chuyện gì. Gắp một miếng thịt kho, nhét vào miệng, nhìn xuống đứa cháu trai nhỏ trong lòng, thấy thịt gà trong tay Ngân Lai đã bị gặm đến tận xương, liền đút cho cháu miếng nữa.
"Nương, người ăn đi." Trần Bảo Âm tách đùi gà ra, gắp một miếng đưa vào bát của Đỗ Kim Hoa.
"Oái! Tâm can của ta mài" Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy rất hưởng thụ, bà chỉ thấy cả nhà chỉ chú ý ăn cơm, không ai quan tâm bà ăn ngon không, chỉ có Bảo Nha trong lòng có bà mà thôi!
Bà không từ chối miếng thịt mà ăn một cách ngon lành, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc: "Thịt Bảo Nha cho nương ăn rất ngon!"
Tôn Ngũ Nương bĩu môi, vừa ăn thịt vừa lẩm bẩm: "Người ta không có thèm thôi!" Muội muội mới này lớn lên trong Hầu phủ, nếm qua bao nhiêu sơn hào hải vị, lẽ nào ít có một cái đùi gà? Mẹ chồng lại cảm động thành bộ dạng này!
Đỗ Kim Hoa nghe không rõ, cũng không muốn nghe rõ, ăn ngonl
Trân Hữu Phúc vốn đang vùi đầu ăn cơm, lúc này dừng một chút ngẩng đầu nhìn lên, Trần Bảo Âm đã nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cho phụ thân, rồi ca ca tẩu tẩu có cho không? ca ca tẩu tẩu có thể không cho, nhưng cháu trai cháu gái chẳng lẽ không cho sao? Nếu tất cả đều cho, nàng ăn cái gì?
Nương thì khác. Nương đun nước rửa chân cho nàng, dọn giường cho nàng, chiên bánh bột mỳ cho nàng, giấu đùi gà cho nàng... Người khác đều có thể không cho, nương nhất định phải cho.
Trần Hữu Phúc ngẩng đầu lên chỉ thấy đỉnh đầu nữ nhi, chờ mãi cũng không thấy nữ nhi tôn kính mình nên có chút thất vọng quay đầu đi.