Trời lạnh, buổi tối cả nhà cũng không nói chuyện nhiều, ăn cơm xong thì trở về nhà.

Tôn Ngũ Nướng đi đun nước rửa bát, nhưng Trần Bảo Âm vẫn chưa muốn ngủ, vì vậy nàng ấy gọi: "Kim Lai đến đây."

Kim Lai liếc nhìn nàng, chậm rãi đi theo nàng vào nhà.

"Có điều gì muốn nói với cô cô không?" Trần Bảo Âm hỏi.

Kim Lai mấp máy môi nói: "Cô cô nói dối."

Trên khuôn mặt nhỏ nhăn tuấn tú của hắn có sự ấm ức. Han nhúng ngón tay vào nước viết hồi lâu, chẳng qua là viết lại bị bạn học cười nhạo, thật xấu hổ.

"Cô cô đã nói dối ngươi điều gì?" Trần Bảo Âm hỏi.

Kim Lai bĩu môi, càng thêm ủy khuất: "Ta còn tưởng rằng..."

Trần Bảo Âm nhìn hẳn cười.

Kim Lai không thể tiếp tục nói. Cô cô, không phải là kẻ nói dối! Khi nói sẽ phạt viết thì là phạt viết nhưng cách phạt khác với những gì họ nghĩ.

"Trên trời không có cái gì gọi là từ trên trời rơi xuống cả." Trần Bảo Âm đương nhiên biết mình lừa bọn họ, sờ đầu cháu trai, âu yếm nói: "Đây là bài học cho ngươi, trong sách không có viết, thi cử cũng không có. Nhưng không thể không học."

Kim Lai mím môi cam chịu gật đầu: "Ừ, nhớ rồi ạ. Cả hắn và Trần Tùng Đình đều đã học được bài học của mình, hôm nay thật sự rất xấu hổ.

"Còn muốn viết chữ không?" Trần Bảo Âm hỏi.

Sắc mặt Kim Lai tái xanh, kinh hãi nhìn nàng, không ngừng lắc đầu: "Cô cô..."



Trần Bảo Âm cười nói: "Là tiên sinh của con, muốn dạy học các con. Nhưng với tư cách là cô cô của thì ta sẽ không bắt nạt con."

Kim Lai sửng sốt một chút, lập tức vui mừng rạng rỡ: "Vâng, cô côi"

Hắn chạy ra gọi Lan Lan.

Trẻ em muốn sử dụng bút và giấy thật, trước đây không có điều kiện, bây giờ đứa trẻ nào cũng có một bộ bút và giấy, Trần Bảo Âm dự định ngày mai sẽ dạy chúng viết chữ thật.

Về phần Lan Lan và Kim Lai, bọn họ là cháu của nàng, giáo huấn bọn họ trước có gì sai sao? Khi hai đứa trẻ bước vào, Trần Bảo Âm dạy chúng cách mài mực, cách cầm cọ và cách sử dụng lực viết. Dỗ được hai đứa bé thì cực kỳ vui vẻ, mãn nguyện đi ngủ tiếp.

Lăn qua lăn lại, xóc nảy trong lòng. Có người thích nàng không phải vì nàng là nữ nhi nhà họ Hầu, mà là vì họ thích nàng. Khuôn mặt của nàng ấy được chôn dưới chăn để không ai có thể nhìn thấy, Trân Bảo Âm cắn môi sắp cười thành tiếng.

Tiễn hai đứa nhỏ, Trần Bảo Âm bò lên trên giường. Tiền Bích Hà vừa vào bỏ nước ấm vào nệm chăn, ấm đến nóng hừng hực, nàng nằm vào, thoải mái mà nhắm mắt lại.

Thời gian ngày sớm, nàng ngủ không được ngon, nhớ tới chuyện ban ngày về Cố Đình Viễn. Muốn hắn đồng ý, vì học sinh mà thu ba cháu Trần thị.

Không biết học vấn hắn như thế nào, chắc không tồi đâu, nếu không cũng thi không đậu tú tài. Tám tháng sang năm nếu hắn thi đậu cử nhân... Có thể được thu học sinh, nhà họ Trần thật là có phúc từ phần mộ tổ tiên.

Ba đứa học sinh! Cử nhân lão gia dốc túi tương trợ, toàn lực nâng đỡ, không thể không có tiền đồ phải không?

Trần Bảo Âm rất mủi lòng, nàng không có cách nào không động tâm, vốn dĩ nàng nghĩ, chờ Kim Lai lớn tuổi hơn, cho hắn bái tiên sinh. Bái tiên sinh không phải chuyện dễ dàng, đối phương có học vấn tốt, phẩm đức tốt, biết dạy, còn phải bằng lòng thu nhận học sinh.

Hiện tại từ trên trời rơi xuống một tiên sinh, thật là tiện nghỉ mà. Nhưng giống nàng nói với Kim Lai, trên đời này không có chuyện tốt rơi từ trên trời xuống. Cảm thấy chiếm tiện nghỉ, nhất định là ảo giác và hiểu lầm.

Cố Đình Viễn bẫy cái gì đây? Trong đầu Trân Bảo Am không chịu nổi mà hiện ra khuôn mặt thành khẩn của hắn. Nhìn hắn có vẻ là người thành thật, lại nói ra những lời tuỳ tiện. Trần Bảo Âm bĩu môi, ôm chặt chăn vùi mặt vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play