"Nhưng không phải cái gì con người cũng đều thay đổi được."
Nàng đã thay đổi rồi. Nàng đã từng là người ấm áp và động lòng người, nhưng hiện tại đã bị băng giá bao phủ. Nhưng Cố Đình Viễn biết nàng vẫn là nàng, chỉ là bị bụi gai phong bế mà thôi.
Nàng đã từng không hề giữ lại mà cho hắn cả ánh sáng và hơi ấm của mình, cho nên hiện tại chính là lúc hắn sẽ trả lại chúng cho nàng.
"Trần tiểu thư, ngươi không cần đáp ứng ta vội như vậy."
Cố Đình Viễn nói, ánh mắt rất thành khẩn.
"Chỉ cần đừng từ chối nhanh như vậy, được không?"
Trần Bảo Âm mím môi, không thể nói nên lời một từ "không".
Nàng đã rung động và nàng biết điều đó. Khi hắn nói sẵn sàng nhận ba đứa trẻ của Trần gia làm đệ tử, trong lòng nàng đã rung động. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng cũng đủ khiến nàng vào lúc này do dự.
"Tại hạ đột nhiên nhớ tới mình còn có việc phải làm, thứ tại hạ đi trước một bước." Cố Đình Nguyên thấy nàng không lên tiếng liền lập tức chuồn đi, bởi vì hắn đã thành hôn với Bảo Âm nhiều năm như vậy rồi cho nên đương nhiên cũng đã đúc kết được một số kinh nghiệm. Tóm lại, nếu nàng không từ chối, thì đó là đồng ý!
Nàng không ghét hắn như vậy, cũng không phản cảm với việc phải cưới hắn như vậy, a a a! Cố Đình Viễn rất vui vẻ, nhớ tới nàng không phải là nàng của kiếp trước, mà là do ở Hầu phủ đã trải qua một ít chuyện gì đó khiến nàng động tâm vì hắn, điều này càng làm cho hắn kích động không thôi.
Nàng bị hắn đả động!
Hận không thể đem tâm móc ra cho cả thế giới xem, đây là thứ được nàng coi trọng!
"Này!"
Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, chờ đến khi bản thân muốn gọi lại hắn thì người đã chạy đi rất xa, khiến cho trên mặt nàng không nói nên lời. Nam nhân này thoạt nhìn gầy yếu, không đúng, phải là nhìn lịch sự văn nhã, nhưng tại sao vừa vác chân lên chạy lại chạy nhanh hơn cả thỏ chứ?