"Nhưng không phải cái gì con người cũng đều thay đổi được."

Nàng đã thay đổi rồi. Nàng đã từng là người ấm áp và động lòng người, nhưng hiện tại đã bị băng giá bao phủ. Nhưng Cố Đình Viễn biết nàng vẫn là nàng, chỉ là bị bụi gai phong bế mà thôi.

Nàng đã từng không hề giữ lại mà cho hắn cả ánh sáng và hơi ấm của mình, cho nên hiện tại chính là lúc hắn sẽ trả lại chúng cho nàng.

"Trần tiểu thư, ngươi không cần đáp ứng ta vội như vậy."

Cố Đình Viễn nói, ánh mắt rất thành khẩn.

"Chỉ cần đừng từ chối nhanh như vậy, được không?"

Trần Bảo Âm mím môi, không thể nói nên lời một từ "không".

Nàng đã rung động và nàng biết điều đó. Khi hắn nói sẵn sàng nhận ba đứa trẻ của Trần gia làm đệ tử, trong lòng nàng đã rung động. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng cũng đủ khiến nàng vào lúc này do dự.

"Tại hạ đột nhiên nhớ tới mình còn có việc phải làm, thứ tại hạ đi trước một bước." Cố Đình Nguyên thấy nàng không lên tiếng liền lập tức chuồn đi, bởi vì hắn đã thành hôn với Bảo Âm nhiều năm như vậy rồi cho nên đương nhiên cũng đã đúc kết được một số kinh nghiệm. Tóm lại, nếu nàng không từ chối, thì đó là đồng ý!

Nàng không ghét hắn như vậy, cũng không phản cảm với việc phải cưới hắn như vậy, a a a! Cố Đình Viễn rất vui vẻ, nhớ tới nàng không phải là nàng của kiếp trước, mà là do ở Hầu phủ đã trải qua một ít chuyện gì đó khiến nàng động tâm vì hắn, điều này càng làm cho hắn kích động không thôi.

Nàng bị hắn đả động!

Hận không thể đem tâm móc ra cho cả thế giới xem, đây là thứ được nàng coi trọng!

"Này!"

Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, chờ đến khi bản thân muốn gọi lại hắn thì người đã chạy đi rất xa, khiến cho trên mặt nàng không nói nên lời. Nam nhân này thoạt nhìn gầy yếu, không đúng, phải là nhìn lịch sự văn nhã, nhưng tại sao vừa vác chân lên chạy lại chạy nhanh hơn cả thỏ chứ?



Nàng còn không chưa kịp nói cho hắn biết, Đỗ Kim Hoa có lẽ đã từ chối. Hai mẹ con các nàng thống nhất với nhau là tạm thời không đồng ý, chờ đến khi hắn thi đậu cử nhân rồi mới tính tiếp.

Hi vọng tỷ tỷ của hắn sẽ không giận. Không đúng, tại sao tỷ tỷ của hắn phải tức giận chứ? Phủi tay đi ve hướng của học đường như vậy, tỷ tỷ của hắn tức giận thì sao chứ, sau này đừng tới đây nữa là được.

"Thi đậu cử nhân?" Trên gương mặt của Cố Thư Dung còn lộ ra chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền gật đầu:

"Nếu A Viễn nhà ta không thi không đậu cử nhân thì làm gì còn có mặt mũi đi hỏi cưới Bảo Nha Nhi nữa?"

Lời này đương nhiên là lời khách sáo, nhưng muốn cầu thú cô nương nhà người ta thì không phải nên nói dễ nghe một chút sao?

Đỗ Kim Hoa cũng biết lời này của bà là lời khách sáo, nhưng bà vẫn rất vui. Bởi vì làm gì có ai không thích nghe mấy cái lời nói dễ nghe chứ? Bà nói:

"Nói vậy thì quá lời rồi, dù sao thì đứa nhỏ Tiểu Cố này cũng là một đứa trẻ tốt."

Nếu không có gì ngoài ý muốn, theo ý của Cố Thư Dung thì dù sao khuê nữ nhà mình cũng đã được hứa hôn với Cố gia, vậy thì bà không thể ngần ngại trong việc nói ra mấy lời tốt đẹp trước để kết giao với thông gia tương lai của mình được.

"Ôi, A Viên nhà ta là một hài tử chất phách, vừa ngốc lại thành thật, hiếm thấy người không chán ghét hắn như vậy."

Cố Thư Dung vui vẻ nói.

Cố Thư Dung không nghĩ Cố Đình Viễn là đứa ngốc. Bởi vì làm gì có ai thi đậu tú tài công là đứa ngốc chứ? Nhưng nàng ấy vẫn nói một câu:

"Thà ngốc chút chứ đừng ăn h.i.ế.p lão bà của mình." "Làm sao có thể chứ?"

Cố Thư Dung nói:

"Ta đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, ta cũng là người biết rõ hắn nhất, hắn nhất định không phải là loại người như vậy, sau này nếu hắn dám khi dễ Bảo Nha Nhị, ta sẽ là người đầu tiên không làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play