Lại làm loạn một trận nữa, Trần Bảo Âm mới ngã oạch bò xuống giường, thổi nến cho cha nương, đóng chặt cửa rồi chạy đi.

"Đứa nhỏ này." Đỗ Kim Hoa sang giọng.

Trân Hữu Phúc ở bên cạnh phát ra âm thanh ngáy "khò khò'. Ông đã sớm ngủ thiếp đi. Bà ghét bỏ nhìn ông một chút, Đô Kim Hoa "hừ" một tiếng, kéo chăn đắp kín mình, quay lưng lại thiếp đi.

Ngày hôm sau Trần Bảo Âm dạy bọn nhỏ đọc thuộc lòng ở trường, thì thấy chiếc xe ngựa hôm qua lại tiến vào làng. Nàng nhíu mày thu tâm mắt lại, đi đến trước mặt một đứa trẻ không chăm chú gõ lên bàn. Sau khi đứa trẻ kia hoảng hồn tỉnh lại, nàng mới chậm rãi đi ra, tiếp tục dạy câu tiếp theo.

Nương nói, đừng tham một trăm mâu đất kia. Nếu như Triệu lão thái thái đã tới thì để bà ta đợi vậy.

Triệu lão thái thái lấy tư thái cao ngạo đến đây, không đợi được Trần Bảo Âm nghênh nghênh đón bà bảng khuôn mặt đắc ý lại dối trá, thậm chí không đợi được một chén nước trà đường đường chính chính. Bà mang theo lão bộc, ngồi bên trên cầu tàu gỗ nhỏ, nhìn Đô Kim Hoa quét dọn lồng gà, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Bà thúc giục mấy lần Đỗ Kim Hoa cũng không để ÿ, bà vô cùng tức giận... Cuối cùng Trân Bảo Âm cũng dạy xong nội dung, nhíu mày nhìn thời gian trở về: "Triệu lão thái thái, ngài đã tới."

Mặt nàng mỉm cười, không đắc ý, không làm bộ, cũng chỉ khách sáo mỉm cười. Triệu lão thái thái nhìn nàng, trong lòng chậm rãi trấn định lại. Năng lực của con bé này, hứa có thể cho Triệu Văn Khúc quay về con đường chính đạo? Chỉ cần Triệu Văn Khúc có thể về con đường chính đạo, một trăm mẫu đất này cũng không lỗi

Khẽ cắn môi, bà gật đầu: "Trần cô nương."

"Hôm nay ngài đến là đã nghĩ kỹ, muốn mướn ta làm việc cho ngài?" Trần Bảo Âm chậm rãi đi đến phía đối diện bà, ngồi xuống nói.

Triệu lão thái thái nhìn tư thái nữ hài nhi cao ngạo mỹ lệ, cảm thấy rất tiếc hận, không thể kiếm cho nhi tử nàng dâu, quá đáng tiếc: "Không sai, chỉ là chỉ có ai mươi mẫu đất."

Bà thử trả giá.

Chủ yếu là bà cảm thấy hơn nửa là Trân Bảo Âm đang cố ý lên giá. Một trăm mẫu? Sao mà nàng ta dám nghĩ đến chứ? Cho nàng ta hai mươi mẫu là được lắm rồi! Chẳng lẽ nàng ta còn ghét bỏ?

Thấy nữ hài đối diện cười cười, nâng chung trà lên uống một ngụm nói: 'Vậy ngài có thể đi về."

Hôm qua nàng bị Đỗ Kim Hoa nói, Triệu lão thái thái còn định mặc cả với nàng? "Ngươi." Vẻ mặt Triệu lão thái thái lộ rõ sự giận dữ.



Lão bộc bên người còn muốn nói điều gì, nhưng Trần Bảo Âm đưa tay chỉ ra phía ngoài, ý tiễn khách rất rõ ràng.

"Đi hết đi! Đi mau!" Đỗ Kim Hoa vốn không muốn để khuê nữ dính vào bọn hắn, cầm cái chổi tiến đến muốn đuổi người.

Trên mặt Triệu lão thái thái lộ vẻ không chịu được, bà còn nghĩ sẽ dạy dỗ tiểu cô nương này, dù sao bà cũng là người bỏ bạc ra, ai ngờ... nhìn trông nàng ta lại giống người đến đưa tiền!

"Được!" Bà mấp máy môi, quyết tâm nói: "Tiểu cô nương, nếu con trai ta không thể thể thay đổi thì ngươi biết đấy!"

Trần Bảo Âm khẽ cười một tiếng: "Ta biết cái gì? Không làm chuyện tốt thì ta không lấy đồ ngài là được. Ngài còn muốn như thế nào?"

"Đại gia chúng ta không phải để ngươi lấy ra trêu đùa!"Lão bộc hung ác nói.

Trần Bảo Âm lên tiếng: "Vậy các ngươi mời cao minh khác đi."

Ngón tay Đỗ lão thái thái run rẩy, biết không ép được nàng. Tiểu cô nương này biết rõ mình đi cầu nàng.

"Được rồi." Bà nói.

Lúc này Trần Bảo Âm mới hài lòng hơn chút, ngẩng đầu nói với Tôn Nhũ Nương: "Nhị tẩu, tẩu đi mời Tứ thúc công đến."

Tứ thúc công là thôn chính, là người đứng giữa cho bọn họ.

"Được rồi!" Tôn Nhũ Nương kích động, chạy vèo một cái.

"Đợi đã." Triệu lão thái thái nói: "Thôn chính của Triệu gia chúng ta cũng muốn làm người đứng giữa."

"Được." Trần Bảo Âm gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play