Tôn Ngũ Nương không ngại. Nhưng nàng cũng biết mình chịu không nổi, vừa tránh vừa la: "Nương, nếu không muốn thì thôi, nổi giận như vậy làm gì?"
Còn nổi giận như vậy làm gì? Tên hỗn trướng kia không chọc giận bà, sao bà có thể nổi giận? Đỗ Kim Hoa đuổi đánh mấy vòng, cũng không đuổi được người, thân thể mới lành bệnh có chút không chịu đựng nổi nên chậm rãi dừng lại, thở hồng hộc.
Ném cành cây đi, bà hai tay chống nạnh, ngửa cổ hét lên trời: " Trần Nhị Lang! Cút lại đây cho ta!"
Bà không thể thu thập được bát phụ này, cũng không thu thập được con trai mình saol
"Nương." Trần Bảo Âm đứng ngoài nhìn màn vừa rồi, hiện tại chiến trường đã yên tĩnh lại, nàng cẩn thận bước đến trên mặt đất còn ẩm ướt, nhẹ nhàng kéo cánh tay Đỗ Kim Hoa,"Đừng tức giận."
Tức giận cái gì chứ? Có gì phải tức giận? Trần Bảo Âm cảm thấy nhị tẩu nói cũng có lý, không muốn thì thôi, không đáng đánh nàng, tức giận cũng không đáng.
Nhưng nàng cũng biết tức giận là bản tính thường tình của con người.
"Nương không tức giận." Đỗ Kim Hoa lạnh lùng nhìn Tôn Ngũ Nương,'Có loại người, tức giận cũng vô ích!"
Tôn Ngũ Nương còn ở đó gật đầu: " Đúng vậy, đúng vậy. ' Dáng vẻ da mặt dày suýt chút nữa lại đốt cháy lửa giận trong lòng Đỗ Kim Hoa, nàng không để ý chút nào, chợt nhìn thấy đôi giày vải bông to trên chân Trần Bảo Âm, lập tức cười nói: " Bảo Âm, muội đang mang cái gì kia, hahahal"
Thật buồn cười, thật chọc cười, áo gấm phối với giày bông rách rưới, thật cười c.h.ế.t người! Nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, khiến gà trong chuồng đều cục ta cục tác.
"Ngươi cái đồ hỗn trướng!" Đỗ Kim Hoa nhất thời bực bội, ném cành cây trong tay, Muội muội ngươi không có giày, ngươi còn cười! Ngươi cười cái gì? Hỗn trướng không tim không phổi!"
Tôn Ngũ Nương vặn eo một cái, né tránh hét lên: "Không phải đồ vật của LÂm Lang không mang đi sao? Không phải nương lấy ra cho Muội muội là được rồi à?" Vóc dáng của Lâm Lang cũng ngang với nàng, Tôn Ngũ Nương đã để mắt tời từ lâu nhưng bà bà không cho nàng.