Lân này sắc mặt Triệu lão thái thái càng thêm khó coi. Nhi tử do bà sinh ra đương nhiên bà hiểu rõ, tên kia chẳng nghe lời ai cả, là người cực kỳ thương hương tiếc ngọc!

"Tức giận rồi?" Trần Bảo Âm bỗng nhiên cười, lần này nàng không còn khí thế cao quý khó sánh nữa, nhìn trông chỉ như một nha đầu bình thường hơn nha đầu nông gia bình thường, mặt mày nàng hoạt bát, bưng trà nước trên bàn uống một ngụm: "Đừng nóng giận, ta không phải đang pha trò với ngài đâu."

"Ta không có thời gian nhàn rỗi đâu."

Buông chén trà xuống, giương mắt lên, nhắc lại chuyện chính: "Chỉ cần ngài bỏ ra giá được, ta có thể giúp ngài quản tốt lệnh công tử. Không cần cưới một nữ tử bại hoại gia phong như ta làm gì, nhưng cũng có thể khiến lệnh công tử thay đổi hoàn toàn, sao lại không làm chứ?"

Triệu lão thái thái ngây ngẩn cả người.

Sự tức giận vừa rồi dường như cũng tiêu tan đi không ít, bắt đầu suy nghĩ lời của Trần Bảo Âm này.

Dần dần bà hết tức giận. Ánh mắt nàng đảo qua căn phòng của có mình với nàng và dáng vẻ vừa nhìn nàng đã trở nên dịu dàng nhã nhặn.

Cô nương này không muốn gả cho nhi tử của bal

Triệu lão thái thái mím chặt môi, trên mặt rất không vui vẻ: "Chẳng ra sao cải"

Nàng muốn Triệu Văn Khúc cưới được người vợ tốt. Mà người vợ tốt này một lòng với hắn, hiền lành dịu dàng quản hắn, dẫn hắn về con đường chính.

Kết quả, Trần Bảo Âm không nhìn trúng con trai của nàng? Nàng ta sao lại dám chứ!

"Bây giờ người đã không phải là thiên kim Hầu phủ." Bà nghiêm mặt nói: "Ít bày trò đi!"

Trần Bảo Âm không thèm quan tâm, lười biếng chắp tay, khom lưng lại như mèo ngồi bên chiếc ghế gõ, nói: "Không nói nữa không nói nữa. Nếu ngài nhất quyết để lệnh công tử cưới ta, vậy ta nói chuyện xấu trước, trước kia ngài chỉ cần đau đầu một mình lệnh công tử, đợi ta vào cửa ngài sẽ phải đau đầu hai người."



Không đợi Triệu lão thái thái nói cái gì, khóe môi nàng đã giật giật, đuôi mắt lộ ra ý lạnh: "Ngài đừng nghĩ hòng giáo huấn ta thì ta sẽ ngoan. Ta cam đoan, lệnh công tử sẽ đi trước ta."

"Ngươi dám!"Triệu lão thái thái vừa sợ vừa giận, bỗng nhiên vỗ bàn một cái.

Trần Bảo Âm ngước mắt nhìn bà, bên trên gò má xinh đẹp trắng nõn lộ ra lãnh ý, làm cho lòng bàn chân bà lạnh toát: 'Năm ta năm tuổi đã biết như thế nào gọi là không có tiếng động." Nàng từng ở Hầu phủ.

Năm nào không có mấy nha hoàn, gã sai vặt mất mạng? Đến di nương, con thứ, thứ nữ, thậm chí đích tử đích nữ đều biến mất.

Triệu lão thái thái lập tức hít sâu một hơi, biết nàng dám làm thật. Trên mặt đỏ trắng đan xen, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi không sợ liên lụy đến cha mẹ huynh đệ ngươi?"

"Liên lụy cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đi cáo ta?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói, lập tức khẽ cười một tiếng: "Vậy cũng phải ngài sống cho đến lúc đó. Biết đâu ngài đi trước thì sao?"

Lần này trái tim của Triệu lão thái thái thật sự lạnh thấu rồi. Tay run run, chỉ vào Trần Bảo Âm: "Đồ rắn độc, rắn độc!"

Đây mà là thiên kim quý nữ hào phóng hiểu lý lẽ sao! Đây là phụ nữ ác độc rắn rết!

Nếu như bà thật sự để Văn Khúc cưới cô vợ trẻ, thì khác nào cưới quỷ đòi mạng đến Triệu gial

Triệu lão thái thái cũng không tiếp tục chờ nữa, hung hăng trừng nàng, đứng dậy muốn rời khỏi. Thì nghe sau lưng vang lên một tiếng: "Từ từ."

"Ngươi còn muốn nói gì nữa?" Triệu lão thái thái trở lại.

Chỉ thấy thiếu nữ cười đắc ý ra hiệu nói: "Ngài ngồi đi, chúng ta còn chưa nói xong đâu." Không thể để cho lão thái thái rời khỏi, chờ nàng hiểu ra hoặc tên háo sắc Triệu gia kia biết được tin tức, biết được còn có một tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp như nàng, thì sẽ lại phải âm ï một trận.

Triệu lão thái thái không muốn ngồi xuống, thế là Trần Bảo Âm nói thẳng: "Ngài không muốn quản giáo lệnh công tử tốt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play