Hầu phủ xác thật sẽ quản chuyện của nàng, mấy bằng hữu vừa địch vừa bạn của nàng, cũng sẽ giúp nàng. Nhưng Trần Bảo Âm không muốn phiền toái bọn họ, hiện tại cũng khá tốt, hai bên không liên quan. Từ đây trời cao đường xa, bọn họ nhớ tới nàng, sẽ dần quên nàng kiêu căng và tùy hứng. Nàng nhớ tới bọn họ, cũng chỉ nhớ rõ từng khuôn mặt tươi đẹp mỹ lệ.

"Haiz." Nhìn bộ dáng khuê nữ tran định, Đỗ Kim Hoa không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Han là thật, tuy khuê nữ tâm lớn, nhưng lời này không giả được. Ai không mấy bạn thân? Quý nhân trong kinh đều không cần ra sức lực, chỉ một lời nói của người, Triệu gia cũng không dám làm càn.

Bà không hoảng hốt, còn hơi đắc ý, Triệu gia? Hul Muốn bắt nat Bảo Nha Nhi của bà? Cũng không có cửa đầu!

Ben lúc đó, khiến bọn họ đầu ăn không hết gói mang dil

"Con không nói sớm!" Bà oán trách nói, khẽ vỗ cánh tay khuê nữ.

Trần Bảo Âm nói: "Con cũng là mới biết được!"

"Ta bảo con tranh luận!" Đỗ Kim Hoa lại đánh nàng một cái.

Việc này khiến Trần Bảo Âm vui vẻ, vùi qua cọ bà: "Nương, người không nói lý!" "Đi đi đi" Đỗ Kim Hoa đẩy nàng, cũng đưa ngọc bội cho nàng, đứng lên nói: "Cơm cũng chưa làm đâu, ta đi nấu cơm."

Tiền Bích Hà bừng tỉnh hoàn hồn, cũng đứng lên, vội vàng đi theo phía sau: "Con trợ thủ cho nương."



Chỉ có Tôn Ngũ Nương không nhúc nhích, ngồi ở trên ghế gỗ, tò mò lại hưng phấn nói: "Bảo Nha Nhi, những bằng hữu đó của muội đều là nhà nào vậy?

"Nhị tẩu, muội nói một buổi sáng, miệng đều khô rồi." Trần Bảo Âm đứng dậy, duai người: "Ta về phòng nghỉ một lát. Lần tới, lần tới nói cho tẩu."

"Vậy muội đi thôi." Tôn Ngũ Nương không hỏi.

Tới buổi tối, nằm trong ổ chăn, Đỗ Kim Hoa và Trân Hữu Phúc nói chuyện.

"Bảo Nha Nhi chúng ta, xinh đẹp lại có bản lĩnh, gây chú ý." Đỗ Kim Hoa phát sầu: "Sao không phải là chàng trai thập toàn thập mỹ, đính hôn với Bảo Nha Nhi ta?"

Nếu có, bà sẽ ga Bảo Nha Nhi ra ngoài, như vậy sẽ không ai có ý đồ với nàng.

Trần Hữu Phúc buồn bực nói: "Sao? Thư sinh họ Cố, không ổn nơi nào?"

Ông không hiểu rõ lão thê đang buồn gì. Cố Đình Viễn kia, lớn lên đẹp, phẩm tính tốt, lại là người đọc sách. Rốt cuộc bắt bẻ cái gì?

Đỗ Kim Hoa không trả lời được. Bà cũng cảm thấy Tiểu Cố không tôi, lúc trước ngại hắn mềm yếu, nhưng hắn đối mặt với công tử trong kinh, cũng không chân yếu tay mềm. Sau đó ngại hắn nhìn qua gây gò, nhưng cả ngày hắn đánh quyền, thân thể đã chắc nịch.

Rốt cuộc bắt bẻ gì vậy? Đỗ Kim Hoa cũng không biết.



"Ta luyến tiếc." Bà trở mình, khổ sở nói. Bảo Nha Nhi mới trở lại bên người, bà còn muốn ở lâu hai năm. Nhanh như vậy đã định ra, bà rất luyến tiếc.

Bà nhớ tới Cố Đình Viễn, sang năm nên thi, nếu thi đậu, về sau hắn chính là cử nhân. Năm sau đi kinh thành lại thi, nếu còn thi đậu, vậy phải làm quan nhi. Ở lại kinh cũng được, đi chỗ khác cũng thế, dù sao ba bốn năm, bà sẽ không gặp Bảo Nha Nhi.

Nghĩ đến đây, bà khóc lên hu hu: "Ta luyến tiếc Bảo Nha Nhi."

"Luyến tiếc cũng phải gả ra ngoài." Trần Hữu Phúc nói: 'Khuê nữ trưởng thành, chính là phải gả ra ngoài."

"Ông không có lương tâm!" Đỗ Kim Hoa đều khó chịu như vậy, lão nhân lại nói nhẹ nhàng như thế, tức giận đến lật người lại đ.ấ.m ông.

Trân Hữu Phúc đau lòng Lâm Lang, bởi vì là lớn lên trước mặt. Bảo Nha Nhi? Ông biết là hài tử ngoan, nhưng trở vê hơn một tháng, tình cảm không sâu như vậy.

Ông và Đỗ Kim Hoa không giống nhau, đó là thịt trên người bà rơi xuống, tình cảm tới nhanh.

Bị đấm, đành phải xin khoan dung: "Vậy ở lại ba năm, năm nay nàng mới mười lăm, bà giữ nàng đến mười tám lại nói hôn sự."

Mười tám? Cũng không tính quá muộn, Đỗ Kim Hoa động tâm.

Cô nương nông gia, mười tám tuổi làm mai, tuy là hơi lớn, nhưng cũng không phải không có. Giữ lại ba năm, nói không chừng có người tốt hơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play