Đại thẩm tử căn hạt dưa rằng rắc, nói: "Ta chính là tới đưa tin, ta nghe từ chất nữ nương gia kia, mới vừa nghe đã tới nói cho ngươi."

"Cảm ơn ngài." Đỗ Kim Hoa nói, cầm chén hạt dưa dư lại đổ cho bà ta.

Đại thấm tử "A' một tiếng, ỡm ờ: "Ngươi xem ngươi khách khí, ngươi xem ngươi, không cần như vậy."

"Đại thẩm tử, ngài câm." Đỗ Kim Hoa nói.

Tuy bà ta mang đến không phải tin tức tốt, nhưng lại là tin tức quan trọng, Đỗ Kim Hoa nhận ân tình của bà ta.

Lại nói mấy câu, đại thẩm tử đứng dậy cáo từ: "A, hạt dưa nhà các ngươi rang xong để lại một chút, mùi vị này không tôi, trở về ta để nhi tức cầm tiên lại đây."

"Còn lấy tiền gi, muốn an thì cam chén tới, ta giữ cho ngài một chén." Đỗ Kim Hoa nói.

Đại thẩm tử đã được một chén miễn phí, da mặt cũng không dày như vậy, xua xua tay nói: "Đừng cho, đừng cho."

Bà ta căn hạt dưa, một đường đi ra bên ngoài. Gặp người, còn sẽ nói hạt dưa nhà Trân Hữu Phúc rang, mùi vị rất ngon.

Khép cửa gỗ lại, mặt Đỗ Kim Hoa căng cứng, bực mình ngôi ở trên ghế gõ, mím chặt môi chọn hạt dưa.

"Đùa gì vậy!" Tôn Ngũ Nương cầm lấy cái xẻng một lần nữa, vừa rang xào, vừa mắng to: "Thứ như vậy, còn muốn Bảo Nha Nhi ta, hắn cũng không rải nước tiểu mà soi gương, mình xứng sao!"



Triệu tài chủ là một đại tài chủ gan đó, năm trước rất có danh khí, bởi vì lão tài chủ khôn khéo lợi hại, thiên về với kinh doanh. Sau đó lão tài chủ qua đời, con của hắn không tranh đua, thích đánh bạc, háo sắc, còn có dã hài tử, rất là hoang đường, không có nữ nhi trong sạch nguyện ý gả cho hắn, hiện giờ đều đã hai bảy hai tám.

Coi trọng Bảo Nha Nhi, thật cũng không phải Triệu tài chủ, bởi vì Bảo Nha Nhi nổi danh chính là lợi hại của nàng, mà Triệu tài chủ chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nhân. Coi trọng Bảo Nha Nhị, là nương của Triệu tài chủ.

Triệu lão thái thái thấy gia nghiệp ở trong tay nhi tử sắp bại hết, lo lắng cho chân trước mình đi rồi, sau lưng nhi tử không mảnh ngói che thân, vì thế muốn cưới cho hắn một tức phụ lợi hại.

Trần Bảo Nha Nhi, đây còn không phải là người chọn tốt từ bầu trời rơi xuống, cứu vớt Triệu gia sao? Triệu lão thái thái thật sự vừa lòng, vừa để người hỏi thăm Trân Bảo Nha Nhi, vừa tính toán bao nhiêu sính lễ có thể đả động Trần gia.

Chất nữ nương gia của đại thẩm tử cách gần đó, biết chuyện này, lúc tới thăm người thân nói một miệng, truyền tới Trần gia trước. "Nương, nếu không, đồng ý Cố gia đi?" Tiền Bích Hà chọn hạt dưa chọn đến thất thần, ngẩng đầu nói.

Tuy nhà Triệu tài chủ rằng xuống dốc, nhưng cũng là nhà có tiền! Nói xuống dốc, là so với lúc lão tài chủ còn trên đời. Ngay cả hiện tại, mấy trăm mẫu đất vẫn phải có. Trong nhà nuôi tôi tớ cường tráng, nếu phải làm cái gì đó...

Tiền Bích Hà không dám nghĩ, cả người nhịn không được run rẩy. Bảo Nha Nhi đẹp như vậy, nếu để Triệu tài chủ biết, thứ vô kiêm sỉ kia, có thể nghĩ ra chuyện tốt gì sao?

"Ta có bốn ca ca đấy!" Tôn Ngũ Nương nắm cái xẻng tay, cũng hơi phát run, chỉ là cố gắng chống đỡ.

Sắc mặt Đỗ Kim Hoa cực kỳ khó coi, hạt dưa đều không muốn chọn, muốn ném đầy đất, chọn chọn chọn, chọn cái rắm!

"Sợ bọn họ cái gì?" Đỗ Kim Hoa quát: "Bảo Nha Nhi của ta chính là từ hau phủ ral Nàng có hai dưỡng huynh, chính là đưa bạc cho nàng! Chưa quên nàng! Còn có thiếu niên lang cưỡi ngựa kia, nhìn đã biết không bình thường, há có thể để Bảo Nha Nhi bị bắt nạt?"

Hơn nữa, còn có Lâm Lang! Lâm Lang bà nuôi mười lam năm, bà còn đưa năm mươi lượng bạc cho Lâm Lang, sau đó cầu xin nàng, có thể bỏ qua chuyện này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play