"Vòng tay bạc." Đỗ Kim Hoa nhìn nàng một cái, vô cùng bình tĩnh mà nói.

Cái này khiến cho Tôn Ngũ Nương hơi không dễ chịu, theo tính tình ngày thường của bà bà, han là trả lời: "Mắt không nhìn thấy sao? Vòng tay!"

"Nương." Tôn Ngũ Nương nhìn chăm chăm vòng tay bạc sáng long lanh trên cổ tay bà bà, hoa văn phía trên lại xinh đẹp như vậy: "Người, người lấy vòng tay bạc từ chỗ nào?"

Từ trước chưa thấy qua! Hơn nữa, mới như vậy!

"Người khác tặng." Đỗ Kim Hoa biểu hiện ra rất bình tĩnh, duai tay phải đeo bạc vòng tay và trong rổ lấy bánh hạt mè, càng khiến người nhìn rõ ràng vòng tay bạc của bà.

"Ai, ai tặng?" Tôn Ngũ Nương nhìn cham chäm không rời mäất được, cái này cũng phải đến vài lượng bạc đi? Cũng thật hào phóng!

Trong lòng Tôn Ngũ Nương lên men, nàng cũng không có vòng bạc. Gả đến Trần gia chỉ có một đồi hoa tai bạc, nàng còn luyến tiếc đeo.

"Các ngươi đoán xem?" Đỗ Kim Hoa mắt cũng không nâng, vô cùng trấn định, thong thả ung dung nói: Ai đoán trúng, ta sẽ cho người do sờ một chút."

Tôn Ngũ Nương: "..."

Nương! Đây vẫn là bà bà của nàng sao? Sao như thay đổi thành người khác vậy? Trúng tà sao?

"Bảo Nha Nhi, là muội mua cho nương sao?" Trong lòng run rẩy, nàng nhìn về phía Trần Bảo Âm hỏi.

Trần Bảo Âm gật đầu: "Là muội."

Bằng không còn có thể là ai? Hôm nay nàng vào thành, Tôn Ngũ Nương đã có được đáp án, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là rất hâm mộ: "Tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Trần Bảo Âm mỉm cười, không đáp.

Hình như không khí trên bàn cơm trở nên không bình thường, không bình thường nói không nên lời, Tôn Ngũ Nương nhìn đại ca đại tẩu cúi đầu ăn cơm, lại nhìn công công rũ mắt mồm to ăn bánh hạt mè, nhìn bà bà thần thái bình tĩnh cho Ngân Lai ăn cơm, không biết vì sao, lại cảm thấy không thích hợp.



Giống như không đúng chỗ nào, cả người nàng đều không thoải mái, vì thế đá đá Trần Nhị Lang.

"Làm gì?" Trân Nhị Lang.

"Chàng có cảm thấy nương ta có chút không thích hợp hay không?" Tôn Ngũ Nương ghé vào bên tai hắn nói.

"Không thích hợp chỗ nào?" Trần Nhị Lang du6i cánh tay dài gắp củ cải hầm vào trong chén.

Tôn Ngũ Nương thấy hắn chỉ biết ăn, hơi tức giận, véo ở xương sườn của hắn một cái, hạ giọng nói: "Nương thật bình tĩnh! Bà ấy được một vòng tay bạc! Bình thường ba ấy không như vậy!"

Bà ấy hẳn là kiêu ngạo khoe ra, khen Bảo Nha Nhi ngoan, Bảo Nha Nhi hiếu thuận, trong lòng Bảo Nha Nhi có bà ấy, khen cho cả nhà nghe, thuận tiện dam bọn họ một chân, nhiều năm không đến hiếu kính bọn họ cái gì như vậy.

Mấy năm nay Tôn Ngũ Nương gả vào, chỉ có năm thứ nhất bộ dáng giả vờ đoan trang, đã làm một đôi giày cho Đỗ Kim Hoa. Đến năm thứ hai, nàng mang thai Kim Lai, người cũng lười, sau đó lại bau Ngân Lai, càng cái gì cũng chưa làm qua.

Trân Nhị Lang không nói chuyện, mặc cho Tôn Ngũ Nương véo hắn, đá hắn, dẫm hắn, chính là không d.a.o động.

Cho đến cơm nước xong hai người về phòng, Tôn Ngũ Nương nhào lên véo hắn: "Vì sao chàng không để ý tới ta?" Nàng lại vừa cấu vừa véo, đại tau phát hiện, bà bà cũng phát hiện, náo loạn sẽ không có mặt mũiI

"Nhiều người như vậy, nói như thế nào?" Trần Nhị Lang kéo tay nàng xuống, nhíu mày nói. Cho dù có nhỏ giọng, nhưng nhà lớn như vậy, người khác thật đúng là không nghe thấy sao?

Tôn Ngũ Nương nói: "Vậy hiện tại chàng nói đi."

Nhớ tới lời tức phụ hỏi hắn, Trân Nhị Lang ngã lên trên giường, gối xuống tay nhìn nóc nhà, chậm rãi nói: "Nương có thể nói gì? Để ta cũng mua cho nàng vòng bạc? Ta cũng phải mua sao."

Vài lượng bạc đấy. Hắn nhìn cẩn thận, vòng tay nương đeo kia phân lượng không nhẹ, nhìn thủ công cũng tinh tế, đến mấy lượng bạc mới có thể mua. Trong nhà trừ Bảo Nha Nhi ra, ai mua nổi?

Đại ca mua không nổi, mười lượng bạc chia tới tay hắn đã đưa đến chỗ Bảo Nha Nhi rồi. Mà mười lượng bạc chia tới tay mình, cho Bảo Nha Nhi năm lượng, còn dư lại năm lượng. Chẳng lẽ phải dùng năm lượng này đi hiếu kính nương?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play