"Đầu phố đồng kia có cửa hàng thư sinh, nhìn tuấn tú văn nhã, ta cho hắn hai văn tiền, hắn ta cho Thiết Đản nhà ta một cái tên hay."

Mấy người nói chuyện g.i.ế.c thời gian, nghe được ngũ thẩm nói như vậy, nhị đường tẩu hỏi: "Cho tên gì vậy?"

Ngay từ đầu ngũ thẩm còn không muốn nói, nhị đường tẩu đã cười nói: "Ta không dùng giống thẩm. Hơn nữa, chúng ta cũng biết chữ, đúng không." Miệng chu ra nhìn Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm mỉm cười.

Ngũ thẩm do dự, nói: "Tên là Trần Kính Đức, thư sinh nói, đây là một cái tên lấy từ thơ xưa, ý tứ là phẩm đức cao thượng." Nói tới đây, bà ấy liếc mắt nhìn Trân Bảo Âm một cái, móc móc trong lòng, lấy ra một tờ giấy: "Bảo Nha Nhi, ngươi nhìn xem, chữ này viết đúng không?"

Thư sinh cho tên, còn viết xuống, cho bà ấy mang về.

Trần Bảo Âm tiếp nhận, mở ra vừa thấy, không nhịn được nhíu mày.

"Sao? Viết đúng không?' Ngũ thẩm luống cuống, bà ấy mất chính là hai văn tiền đấy!

"Đúng." Trân Bảo Âm nói, gấp lại trang giấy một lần nữa, trả lại cho ngũ thẩm: "La chữ quá đẹp, ta kinh ngạc một chút." Ngũ thẩm vừa nghe, vẻ mặt tức thả lỏng, cười đến hơi đắc ý: "Đúng vậy, ta nhìn qua chữ của hắn, ta mới để hắn cho." Bà ấy ngốc như vậy sao? Tùy tiện tin tưởng người, để cho người ta lấy tên?

Những người khác cũng muốn nhìn, ngay từ đầu ngũ thẩm không muốn, sau đó không lay chuyển được, ỡm ờ lấy ra: "Xem đi, xem đi, nhưng không cho vò nát, ta phải giữ gìn cho Kính Đức nhà ta.

Trần Bảo Âm nghe các nàng nói chuyện, trước mắt hiện ra chữ nhìn thấy vừa rồi. Mảnh khảnh lực bén, bên trong cứng cỏi, đúng là chữ của Cố Đình Viên mỗi ngày đều sẽ xem, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Hắn đi chi quán? Hai văn tiền lấy một cái tên? Trong mắt kích động suy nghĩ.



Trong lúc nói chuyện, lộ trình bất tri bất giác đi hết. Vào thôn, bốn người trước sau ra về.

Trần Bảo Âm là người cuối cùng vào cửa nhà.

"Cô co

"Cô cô đã trở lại!"

Trần Bảo Âm cười, nhìn Lan Lan cùng Kim Lai hưng phấn chào đón: 'Ừ, đã trở lại, chuyện Cô cô sắp xếp cho các ngươi, đều làm tốt chưa?"

"Làm tốt!" Lan Lan và Kim Lai lớn tiếng trả lời.

Buổi sáng bọn họ dạy những người khác, vì thi ai dạy tốt hơn với người khác, còn chia hai đội.

"Cô cô, buổi chiêu người kiểm tra bọn họ." Kim Lai nói. Trong ánh mắt Lan Lan cũng lóe tia sáng: "Ư, kiểm tra bọn họ." Nàng sẽ không thual

"Dược." Trần Bảo Âm gật đầu, cười vào phòng.

Đỗ Kim Hoa bưng tới một chén nước, nói: "Đi, đi, đừng quấn lấy cô cô của các con, cho cô cô các con nghỉ một lát."



"Nãi nãi, cô cô là dùng chân đi đường, dùng miệng nói chuyện." Kim Lai cãi lại nói: "Chúng ta nói chuyện với cô cô, cô cô sẽ không mệt."

Đỗ Kim Hoa vừa nghe, trừng mắt lên, quay đầu hỏi: "Nói chuyện có phải dùng đầu óc nghĩ hay không? Dùng đầu óc nghĩ còn không mệt? Ngươi đọc sách ngâm nga không mệt sao?"

Kim Lai há to miệng, ngây người.

"Đi, đi!" Đỗ Kim Hoa khoát tay, để phá hài tử nhanh cút di.

Kim Lai ngoan ngoãn di ra ngoài, Lan Lan cũng đi ra ngoài.

Trần Bảo Âm lấy đồ vật mua ra, đầy một rổ, có bánh hạt mè Trần Hữu Phúc muốn, nàng mua mười cái, mọi người đều nếm thử. Có vải đại tẩu muốn, Trần Bảo Âm chọn in hoa sọc, hiện tại Lan Lan vừa đen vừa gầy, màu giống đào hồng nhạt vàng nhạt đều không làm tôn lên nàng. Có mứt hoa quả nhị tẩu muốn.

"Con mua gì cho mình?" Đỗ Kim Hoa ôm một xấp bánh, vô cùng đau lòng, thật nặng!

Trần Bảo Âm lấy ra một cây trâm gỗ, lắc lắc: "Con mua cho chính mình cây trâm." Là gỗ đào, bên trên được khảm mã não, rất đẹp.

"Sao không mua cây bạc?" Đỗ Kim Hoa hỏi.

Trần Bảo Âm cười nói: "Quá gây chú ý, nương." Toàn thôn mang trâm bạc cũng không đến mấy người, đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

"Vậy phấn mặt đâu? Con không mua sao?" Đỗ Kim Hoa lại hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play